Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Theo lời nói của Mâu Hàng Âm, thì lực chú ý của mọi người liền đổ dồn vào cô.
Mâu Hàng Âm tiếp tục nói: “Tôi đã thấy loại bột phấn như vậy, hẳn là do đá này nghiền ra, bất quá bột phấn khi tôi thấy hẳn là được xử lí trước đó, nên toàn bộ âm khí cùng quỷ khí đều được loại bỏ."
Mâu Hàng Âm ngoại trừ là một thành viên trong Bộ ngành đặc thù, thì vẫn là một Tiến sĩ ngành Tâm lý học, nhiều lúc cũng đến bệnh viện làm việc. Cô thấy loại bột phấn này là vào thứ 4 tuần trước, khi đó bệnh viện Hàng Châu mời cô đến đồng hội chuẩn cho một bệnh nhân bị bệnh tâm lý.
Thời điểm bác sĩ đang trị liệu thì bên cạnh có đốt huân hương.
Mỗi bác sĩ đều có một thói quen khác nhau, có người khi thôi miên bệnh nhân thì phải đốt hương, để người bệnh dễ dàng vào giấc ngủ. Lúc đầu Mâu Hàng Âm chỉ cảm thấy cái hương này cũng không có gì kì lạ.
Nhưng dù gì, cô cũng là một Linh y, nên đối với mùi hương của dược vật luôn mẫn cảm, ngửi được một chốc, thì cô nhận ra mùi hương hiện tại và khi nãy hoàn toàn không giống nhau, càng ngửi càng cảm thấy một cỗ lạnh lẽo đang ngấm vào da thịt.
Mâu Hàng Âm nhận ra cỗ lạnh lẽo này khá quỷ dị, nhưng lại không biết phải diễn tả thế nào. Loại lạnh lẽo này không khiến người khác thêm tỉnh táo, mà ngược lại nó khiến người ta nhanh chóng lâm vào hỗn độn.
Lúc ấy bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-tiem-nhang-den/410308/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.