Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hà Duệ chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày cậu lại nghe được tiếng của mẹ mình. Thời điểm bị Quan Hoài Viễn chặt đứt đôi cánh tay, tâm cậu đã chết, nước mắt cũng theo đó cạn khô. Ngày tháng sinh hoạt sau đó cũng khiến cậu biết thút thít là vô dụng, nên dù có đau đớn tủi thân cũng chỉ biết cắn răng kiên trì.
Nhưng giờ phút này, nghe lại được thanh âm của mẹ, Hà Duệ không thể nhịn được mà gào khóc lên. Từ khi mẹ qua đời, trong lòng cậu như có một sợi dây kéo tảng đá to đến căng chặt, hiện tại sợi dây đó cũng đã đứt tảng đá trong lòng cũng theo đó mà rơi đi.
Hà Duệ cơ hồ theo bản năng mà bắt lấy bàn tay Quan Hoài Viễn, không cảm thấy gương mặt trên bàn tay khủng bố đáng sợ, mà hai mắt cậu rưng rưng nhìn chằm chằm vào nó.
“Duệ Duệ, tay con?”
Hà Phương chú ý tới hai cánh tay của Hà Duệ đã trở lại, kinh ngạc lại vui sướng.
“Tay của con đã trở lại, mẹ ơi, con vẫn có thể đàn dương cầm, con cũng sẽ sống thật tốt." Lý trí Hà Duệ biết mẹ cậu vẫn chưa đi, nên cậu luôn hy vọng bà có thể yên tâm mà đi. Cậu cũng không muốn bà vì Quan Hoài Viễn mà đồng quy vu tận, gã ta không xứng.
Hà Duệ: “Mẹ ơi, mẹ xuất hiện đi. Án tử của mẹ cùng ông ngoại cảnh sát đã biết và lập hồ sơ, bọn họ sẽ đem đôi cẩu nam nữ này ra công lý, mẹ không cần thiết……”
Hà Phương đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-tiem-nhang-den/410288/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.