Đây là một buổi sáng trời trong gió mát, cánh hoa rạng rỡ còn đọng sương , chim chóc đậu trên cành cây cũng hót vang, ve cũng cất giọng ca vàng .
Một căn nhà phổ thông trong trấn nhỏ, có một đại nương ngủ đến an tường.
Trong mộng.
Từ trong núi lớn cháu gái bà theo làn khói phiêu ra ngoài, cười tủm tỉm , bộ dáng dịu dàng mà nhìn bà .
" Nãi nãi , con ra được rồi!"
" Cháu ngoan , con không sao chứ?"
" Nãi nãi, hiện tại con không sao cả, những kẻ hại con đã phải chịu báo ứng."
Đại nương đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ kích động nói “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi. Ông trời có mắt a!!!”
“Nãi nãi, con phải đi đây. Về sau không thể trở về gặp ngài nữa, ngài phải chiếu cố bản thân cho tốt. Cháu gái bất hiếu . Tạm biệt , nãi nãi!"
Sương khói cành lúc càng dày, thân ảnh cháu gái càng ngày lại càng mờ nhạt, như bị sương khói nuốt hết.
“Cháu ngoan!”
“Cháu ngoan!”
Đại nương lập tức mở hai mắt, khẽ vuốt ve ngực trái một chút , sau đó mới chầm chậm ngồi dậy.
Ánh mắt vẫn đục tự khi nào đã ướt đẫm lệ.
Ánh nắng mặt trời soi vào khe cửa thấy được tro bụi như đang nhảy nhót. Đại nương nhìn chăm chú một hồi sau đó bỗng nhiên cười.
" Cháu ngoan, con đi một đường thật tốt không cần lo lắng cho nãi nãi. Nãi nãi biết tự chiếu cố thân minh!"
***
Bệnh viện trung t Vụ Châu thị .
Một cô gái từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-tiem-nhang-den/410214/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.