Triệu Hiểu Thần trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lá bùa trên tay chỉ còn lại tro xám , tuy sợ hãi nhưng bẫn tò mò nhiều hơn.
Đang êm đẹp, vì cớ gì bùa lại bốc cháy nhiều thế?
Triệu Hiểu Thần ngẩng đầu mờ mịt mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang, "Đây là ý gì?"
Cậu hỏi xong thì có cảm giác trán dính nước , bên tai cũng cũng tiếng nước nhớt xuống rõ ràng.
Gì đây?
Triệu Hiểu Thần theo bản năng duỗi tay đi sờ.
Ướt ướt, dính dính.
Cậu nhìn lại thì thấy ngón tay đã dính đầy máu đỏ. Triệu Hiểu Thần hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi .
" Máu !!! Sao lại có máu? Tôi phải chết sao?"
Không biết có phải là nguyên nhân do tâm lý hay không, mà Triệu Hiểu Thần lại cảm thấy có chút choáng váng nhức đầu, khuôn mặt cũng nhanh chóng suy sụp :" thôi rồi, tôi thật sự sắp chết rồi!"
Hai thiên sư đứng trước mặt vậy mà Triệu Hiểu Thần cũng quên đi cầu cứu mà chỉ ngồi bệt dưới đất ôm cái trán tu tu mà khóc.
" Tại sao chứ? Tôi còn chưa tìm được giải pháp cứu vớt thế giới, tôi còn chưa có mảnh tình vắt vai , tôi vẫn chưa gặp mặt mẹ mình lần cuối! Tại sao? Tại sao cơ chứ, ông trời ơi.... Tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tôi năm nay mới 16 , sao lại ghen ghét tôi như vậy?"
Hạ Cô Hàn: "......"
Hạ Cô Giang: "............"
Cố Tấn Niên cũng câm lặng, chỉ biết xoay đầu nhìn Hạ Cô Hàn :" trẻ trâu hiện giờ đều vậy sao?"
Hạ Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-tiem-nhang-den/410209/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.