“Ông chủ, anh thật là bị cận sao?” Liêu Bắc Bắc không thể xác định,nhưng trong đầu của cô thật giống như hiện lên một hình ảnh, cô đã khẳng định nhìn thấy Đường Diệp Trạch đã đeo mắt kính ở một nơi nào đó.
“Ừ, làm sao?” Đường Diệp Trạch nhìn như mạn bất kinh tâm (* không để ý tới),nhưng vẫn đang quan sát những sự biến hóa nhỏ trên mặt của cô.
Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn kỹ Đường Diệp Trạch chốc lát, lại chậmchạp lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Nhà các anh có tiền như vậy, mỗi người hẳnđều là những người có cấp bậc anh tuấn tiêu sái, tôi nhất định là nhậnlầm người rồi.”
“Nga, vậy cô đang nghĩ đến ai?”
Liêu Bắc Bắc nghiêng mắt nhìn trời, như cũ tự nhủ: “Cổng khu cư xá nhà ta thu phế phẩm đấy . . . . . .”
Đường Diệp Trạch mấp máy môi, tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt đành buông thả.
Liêu Bắc Bắc quơ quơ đầu, một mực cung kính làm ra tư thế “Muốn mời”: “Thầy giáo Đường, mời đi theo tôi.”
Đường Diệp Trạch không biết âm thanh “Thầy giáo Đường” là gọi mình,anh vẫn như cũ đắm chìm trong hồi ức lúc còn trẻ, khẽ mỉm cười.
Liêu Bắc Bắc cúi người chào nhưng đã lâu không thấy anh phối hợp, nghiêng đầu nhìn lại, hí mắt hô lên: “Đường Diệp Trạch.”
“Ừ? sao.” Đường Diệp Trạch phút chốc đứng lên, Liêu Bắc Bắc ngoắtngoắt ngón tay, đẩy cửa ra, Đường Diệp Trạch thì theo sát phía sau.
Đợi sau khi bọn họ rồi đi, thuộc hạ của Phan Hiểu Bác không ít người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-quan-tam-them-chut-di/1895645/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.