Edit: Tiêu
Beta: Mèo Béo Ú
Mấy ngày kế tiếp, không thấy Trác Kiệt ngồi ở trước cửa tiệm nữa. Vì ngắm nhìn cậu đã thành thói quen nên điều này khiến Triệu Hải Dương vô cùng buồn bực, cứ lơ đãng suy nghĩ, đến nỗi sơn bắn ra dính lên ống quần cũng không biết.
Anh ta làm sao vậy? Tiệm hoa còn mở cửa nhưng lại không thấy người đâu cả. Triệu Hải Dương do dự rất lâu mới từ từ bước đến cửa tiệm, bên trong thật yên ắng, hương hoa nhàn nhạt lan toả khiến cho không gian nơi đây như trở thành một thế giới khác.
Khẽ thở dài, Triệu Hải Dương thấy việc này làm hắn có chút nóng ruột, Trác Kiệt im lặng ngồi trên ghế dựa, người vẫn như lạc vào cõi thần tiên, mày hơi nhíu lại, chứng minh cậu đang vì một vấn đề nan giải nào đó mà đâm ra buồn bực.
“Này?” Triệu Hải Dương khua tay trước mắt Trác Kiệt, “Đang nghĩ gì thế?”
Thời điểm Trác Kiệt thấy Triệu Hải Dương, mày lại càng nhăn hơn.
“Vì sao mỗi lần nhìn anh, cũng đều thấy dáng vẻ tập trung suy nghĩ vậy?” Triệu Hải Dương nói xong, phát hiện Trác Kiệt không trả lời mà chỉ gắt gao nhìn mình chằm chằm, “Sao thế, trên người tôi có gì à? Thật ngại, hôm nay sơn bắn lên người, mùi hăng quá phải không? Vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”
Trác Kiệt không đứng dậy, chỉ từ từ mở miệng, “Triệu Hải Dương, cậu nói thử xem, nếu gặp một chuyện cậu không thể giải thích được, cậu sẽ xử lý như thế nào?“
“Hả…? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-nho-va-anh-nhan-vien-trang-tri/2464296/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.