Hừ lạnh một tiếng, hắn không cho là đúng bĩu môi, đột nhiên, dường như nghĩ đến cái gì, đôi mắt đen như màn đêm nhìn thẳng ,"Việc này em chừng nào thì biết? Là ai nói cho em?"
Mấy ngày nay, nàng vẫn bị cấm chỉ với thông tin bên ngoài. Một khi đã như vậy, người một bước về nhà đã bị áp giải đến Hoài Viên, sao lại biết được những việc này?
"Ưm......" Nàng thật cẩn thận nhìn hắn, "Là...... Là khi chúng ta đi nông trường nghỉ phép, em thừa cơ vụng trộm gọi điện thoại cho vú Trương. Anh đừng tức giận, em không có ý này, em chỉ là muốn báo cho bà ấy biết em vẫn tốt, bảo bà đừng lo lắng. Sau đó...... Bà nói cho em biết" Thấy hắn tuy rằng không vui, nhưng cũng không tức giận, nàng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng nói: "Nghe xong thì cảm động, nhưng ai biết là thật là giả? Nói không chừng chuyện xưa này là cố ý biên kịch ra để che giấu cha em gặp sắc quên nghĩa, thuận tiện lừa gạt em đồ ngu ngốc nhiều lòng tình này"
"Anh đừng nói lung tung! Vú Trương thương em, bà ấy sẽ không lừa em. Hơn nữa, nó không phải chuyện xưa, mà là chuyện thật người thật việc thật" Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, "Bằng không anh nghĩ rằng em vì sao lại ngoan ngoãn chịu để anh ức hiếp cũng không dám phản kháng? Đó là bởi vì em nợ ba em, dì và em trai chưa gặp mặt nhiều lắm, cho nên......"
"Cái gì ức hiếp? Anh thương em như vậy, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-kieu-ngao/1251298/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.