Chương 3.3 Sưu tầm "Vân Nhu Y!?" Nhận điện thoại từ cơ sở ngầm của nàng ở Hoài Viên, Thành Tiệp trầm ngâm một lúc lâu, sau đó lập tức phớt lờ, khẽ nhún nhún vai. Tề Ngạo Vũ là nam tử trẻ tuổi thân thể cường tráng, dù cho có nuôi dưỡng vài tình nhân để phát tiết dục vọng cũng là chuyện bình thường, nàng nhớ rất rõ trước cái tên này, còn có một chuỗi dài những cái tên khác, cái người gọi là Vân Nhu Y đó bất quá mới được có hơn một tháng mà thôi, cũng không có chỗ nào khiến nàng phải ngạc nhiên. Chắc là Tiểu Ngân thấy nàng có nhiều tiền, mới có ý nghĩ muốn khoa trương tầm quan trọng của Vân Nhu Y lêm mà thôi! Sau khi Thành Tiệp xác nhận các con dấu trong thư không có bị nhầm lẫn, ngay lập tức đứng dậy, sửa sang lại quần áo cho vừa vặn để cho bộ đồ của nàng càng tôn thêm vẻ thướt tha động lòng người, sau đó cầm văn kiện lên, chuẩn bị gõ cửa đưa vào văn phòng tổng tài. Nàng là do Tề Nhạc an bài đến công ty làm trợ lý cho Tổng tài vốn đang bận rộn, Tề Ngạo Vũ đương nhiên biết dụng ý của cha, nhưng mà bởi vì năng lực làm việc của nàng cũng không tệ lắm, cho nên hắn cũng không ý kiến gì. "Tổng tài, đây là hợp đồng của ‘Bách thần’, mời xem qua!" Tề Ngạo Vũ nhận hợp đồng mới được chuyển đến cẩn thận xem thật kỹ. Tề Ngạo Vũ là một nam tử vô cùng cao to anh tuấn, đặc biệt là khi hắn đang trầm tư, mí mắt khẽ buông xuống một nửa dấu đi đáy mắt sắc sảo dường như có thể nhìn xuyên thấu lòng người. Ngũ quan sâu sắc như được trạm khắc tinh vi khẽ toát ra thư thái vương giả cường đại, giống như một vị vua uy quyền tột bậc không ai bì nổi, khiến cho người khác không tự chủ được mà bất giác phục tùng hắn vô điều kiện. Thành Tiệp thích nhất mỗi khi được nhìn vẻ mặt khí phách lạnh lùng này, thật sự là không tự chủ được khiến cho tâm thì say tinh thần thì mê đảo, tình cảm ái mộ lại lần nữa tuôn ra. "Tốt. Nhớ để luật sư Thanh Hồng thẩm hạch (thẩm tra sát hạch) một lần nữa!" "Vâng!" Ánh mắt si mê chợt lóe lên rồi khẽ biến mất. Nàng cung kính tiếp nhận văn kiện, xoay người bước đi. Lúc này nàng đang ra sức xây dựng hình tượng chuyên nghiệp, nàng phải thu lại sự ái mộ của mình đúng lúc, tuyệt đối không thể biểu hiện ra bất cứ biểu hiện mê đắm nào. Cửa vừa mở ra, vừa thấy Lăng Tiêu trùng hợp cũng muốn tiến vào, nàng ôn nhã mỉm cười gật đầu, đóng cửa rời đi. "Ôi, ở Hoài Viên có Vân Nhu Y xinh đẹp thoát tục chờ đợi, ở công ty còn có thể nhìn ngắm hoa thơm Thành tiệp xinh đẹp. Lão đại à lão đại, nam nhân khắp thiên hạ thật sự đều nên chúc mừng diễm phúc thâm hậu của ngươi, thực là muốn để cho người ta không hâm mộ cũng khó!" "Ngươi thích Thành Tiệp? Vậy theo đuổi đi, cớ sao lại đứng ở chỗ này giống như ăn phải quả nho chua?" Tề Ngạo Vũ lơ đễnh nói, nhẹ nhàng ngả lưng thoải mái dựa vào ghế. "Tôn Lăng Tiêu, ngươi cũng có thể xem là thân kinh bách chiến, phong lưu lãng tử. Chẳng lẽ ngay cả việc theo đuổi một nữ nhân cũng muốn ta dạy sao?" "Ta chỉ là tán thưởng cách nàng làm việc lanh lợi, không ỷ thế mà ức hiếp người khác mà thôi, vẫn còn chưa có nói tới vấn đề theo đuổi hay không theo đuổi. Huống chi..." Tôn Lăng Tiêu nhún nhún vai, khẽ đưa tay đặt lên đống hồ sơ để trên bàn, "Ta vốn biết nàng đến 99% là trong lòng đã có người ‘hâm mộ’ rồi, cho nên thật không muốn lãng phí tinh thần để làm mấy chuyện này." Tề Ngạo Vũ đương nhiên biết hắn vì sao chỉ ra cái từ ‘hâm mộ’, nhưng cũng không dư hơi để bình luận, nhanh chóng tiếp nhận văn kiện, mở ra xem. Tôn Lăng Tiêu tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của hắn. Xem ra lại là ‘Thần nữ hữu ý, tương vương vô mộng’, Thành Tiệp đúng là uổng phí khí lực! (BB: ý là muốn nói mỹ nhân có ý nhưng nam nhân vô tình a) "Thật muốn nói cho cái đám người dã tâm bừng bừng khí thế đang ra sức hái hoa ở ngoài kia, thật mong bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút, đừng có cố gắng tốn công tốn sức tốn tiền nữa. Haizzz, ta nhìn thấy cũng thật đau lòng thay bọn họ". Tôn Lăng Tiêu nhìn cảnh tượng nhiệt náo bên ngoài cửa thông gió, thì thào tự nói. Sống lưng Thành Tiệp tự nhiên ớn lạnh, chú ý một chút thì thấy có ánh mắt trong văn phòng đang xuyên qua cửa thông gió nhìn lại đây. Ánh mắt chợt lóe lên, nàng nhanh chóng chuyển tới một góc độ thích hợp, hé ra miệng cười xinh đẹp, ôn nhu rồi xin lỗi cự tuyệt nhóm đồng nghiệp nam đang ra sức tặng hoa. Thứ nhất, đó là biểu hiện được giá trị của chính mình; thứ hai là lại có thể làm cho người ngồi trong văn phòng kia thấy được sự tốt đẹp đoan trang của nàng. "Chuyện yêu đương của đồng nghiệp ngươi đã quan tâm xong chưa!? Có thể nói chuyện chính sự được chứ". Tề Ngạo Vũ đối với chuyện bên ngoài căn phòng này căn bản không hề có hứng thú, chỉ cần không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc thì hắn cũng không hề phản đối chuyện tình yêu văn phòng. "Ách, đương nhiên!" Tôn Lăng Tiêu nào dám chần chừ, lập tức lấy lại tinh thần cùng hắn bàn luận công việc. Bàn xong công việc, thấy Tôn Lăng Tiêu đã rời đi, tầm mắt lơ đãng quét qua bó hoa màu tím nhạt trên bàn Thành Tiệp, trong đầu Tề Ngạo Vũ lại hiện ra một bóng hình xinh đẹp nhỏ bé yếu ớt, "Màu sắc thanh nhã lại cao quý này rất thích hợp với nàng. Tối hôm qua nàng vẫn còn đang ho, không biết hiện tại có khá lên chút nào chưa?" Hắn trầm ngâm một chút, nhanh chóng đem công việc hồ sơ giấy tờ ở trên bàn xử lý khẩn trương cho xong, sau đó cầm áo vest đang được khoác ở trên lưng ghế dựa nhanh chóng đi ra ngoài. "Thành Tiệp, giờ tôi đi ra ngoài, có chuyện khẩn cấp gì thì toàn bộ hãy giao cho Tôn tổng xử lý". "Tổng tài?" Thành Tiệp kinh hoàng nhanh chóng đứng lên."Ngài muốn đi đâu? Khi nào thì trở về?" "Không biết" Tề Ngạo Vũ vẫn rảo bước không hề dừng lại. "Hội nghị buổi chiều..." "Để Tôn tổng chủ trì". Nói xong, người đã biến mất vào trong cửa thang máy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]