Vân Nhu Y khẽ cổ vũ, Tiểu Bình có thể thuận lợi đàn hết được một đoạn nhạc vui vẻ rồi lại khẩn trương quay đầu nhìn về phía nàng mỉm cười, sau đó lập tức đem sự chú ý dồn lại trên phím đàn. 
 Đây là lần đầu tiên Vân Nhu Y làm cô giáo, dạy lại cho người khác những gì nàng được học hơn về đàn dương cầm suốt 10 năm qua, cũng có thể xem là thành thục. Mà đệ tử của nàng cũng chỉ có một mình Tiểu Bình, là người duy nhất có thể xem bằng hữu của nàng lúc này. 
Một tuần trước, Tề Ngạo Tự đem nàng đến "Hoài viên" này, ngay sau đó lập tức biến mất. Cũng may Vân Nhu Y từ nhỏ cơ thể nhiều bệnh, suốt ngày nằm ở trên giường, những lúc rảnh, nàng thường học đàn, cuối cùng lại trở thành niềm vui. Hơn nữa, Vân Nhu Y khí chất thanh thoát, cử chỉ tao nhã, nhìn lướt qua là có thể biết ngay là danh môn thục nữ được giáo dưỡng rất tốt, nàng đối xử với người khác luôn bằng lời nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt ôn hoà, bởi vậy rất dễ dàng chiếm được cảm tình của những người ở Hoài viên. Trong số những người được phân công hầu hạ nàng thì Tiểu Bình là người sùng bái nàng nhất. Nhưng mà khi Vân Nhu Y đề nghị muốn dạy nàng chơi đàn dương cầm thì Tiểu Bình có chút do dự, đến khi Vân Nhu Y cam đoan với nàng "Yên tâm! Tuy rằng sau này ta có thể phải rời đi khỏi nơi này, nhưng việc đó và việc ta dạy cho ngươi chơi đàn dương cầm là hai việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-kieu-ngao/1251225/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.