Nụ cười em rực rỡ như ánh nắng ban mai...
Nụ cười vừa ngọt ngào lại rất ngây ngô, em lúc nào cũng đáng yêu và cần tôi che chở. Tôi muốn cùng em đi đến cùng trời cuối đất, muốn đưa em tới bất cứ nơi nào em mơ ước khát khao. Hiểu Lan Yên, cô gái bé nhỏ ngốc nghếch, nắm giữ trái tim một người nhưng lại không hề hay biết...
Nhưng có một điều tôi chắc chắn, đó là: em không yêu tôi.
Tôi thực chất đã nhận ra điều đó từ cái lần em bị cướp ở chợ, em nhìn tôi nhưng không hề có một chút đợi chờ mong ngóng. Cái mà em mong ngóng, đó chính là trở về nấu cơm cho Vương Hàn.
Vương Hàn, cái tên ấy, cái tên đã cướp đi em lẽ ra luôn nằm trong vòng tay tôi. Tôi biết điều đó, và tôi cũng biết rằng: em yêu hắn.
Cái ngày tôi đi qua cổng bệnh viện Thiên Tân, vô tình bắt gặp em toàn thân đầy máu, em chênh vênh và thoi thóp trên tay hắn, để hắn bế vào phòng cấp cứu. Thề với trời đất rằng lúc ấy tôi thực sự muốn lao tới đấm cho cái tên Vương Hàn ấy một trận, tôi muốn ôm lấy em, muốn em an toàn và lành lặn. Thế nhưng khi tôi nhìn thấy bộ dạng hớt hải gấp gáp chưa từng có ở hắn, tôi lại đứng đơ ra như tượng, bởi tôi nhận ra rằng, hắn đã thay đổi, vì em mà thay đổi. Vương Hàn, hắn có lẽ đã yêu em...
Giây phút biết được phòng bệnh của em, tôi đã không chút do dự mà bước vào. Một mình em yếu ớt và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-kho-tinh/181029/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.