- Yên Yên...
Anh Long? Sao anh ấy lại tới đây. Hiểu Lan Yên muốn gượng dậy, lại vì đau đớn rã rời mà nằm phịch xuống.
Tịch Hình Long xót xa nhìn cô, muốn bỏ hết vướng bận mà chạy tới ôm cô vào lòng, mang cô đi thật xa. Từ lâu anh đã biết, ở bên Vương Hàn làm sao cô có thể an toàn cho được. Giờ nhìn người cô khắp nơi đều là thương tích, nói còn không nổi huống chi muốn đứng lên đi lại. Nếu không phải vì sự cách xa, vì sự vô danh vô phận này, anh đã không phải kìm nén từng chút từng chút một, không phải nhẹ nhàng chậm rãi bước tới bên cô, thì thầm vài lời sáo rỗng:
- Em... khỏe chưa?
Hiểu Lan Yên nhìn anh, mở miệng cất giọng nói vừa khàn vừa nhỏ:
- Em đỡ rồi. Sao anh biết mà tới đây?
- Anh... Em đừng nói nhiều nữa, em yếu quá, mau nghỉ ngơi đi. Xin lỗi vì đánh thức em.
Hiểu Lan Yên muốn giải thích không phải như vậy, liền bị anh ra dấu im lặng, kéo lại chăn, bắt cô chìm vào giấc ngủ. Anh đã nhìn thấy Vương Hàn bế cô ra từ ô tô khi tình cờ đi qua cổng bệnh viện, vì cổng lớn cho ô tô chưa mở, nên hắn vội vã ra khỏi xe bế cô đi tìm bác sĩ. Bộ dáng của hắn lúc ấy quả thực vô cùng thảm hại hớt hải. Lẽ nào tình cảm hắn dành cho Lan Yên là thật? Nếu vậy...
Nhưng không đời nào đâu! Vương Hàn từ xưa tới nay mưu mô độc ác, làm sao có thể vì một cô gái nhút nhát vụng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-kho-tinh/181023/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.