- Lấy... lấy cái gì ạ?
- TÔI.
............
Thượng Đế~ Sao người lại trêu chọc cô như vậy, sao lại để cô đối mặt với những chuyện hoang đường như thế này chứ? Thôi thì có thể bù đắp cho cô một chút, có thể làm cô ngất đi mà...
Nhưng đời không như mơ, đâu phải muốn ngất là ngất được! Hiểu Lan Yên thay vì lăn đùng ra một cái cho nhẹ đầu, chỉ biết há hốc miệng, mắt nhìn trưng trưng vào lồng ngực màu đồng đẹp đẽ trước mặt.
Vương Hàn thu gọn mấy biểu cảm ngây ngốc đó vào trong đáy mắt, lại sợ cô cứ như vậy mà đơ thành đá, liền “nhắc nhở” thêm một câu:
- Nghe rõ tôi nói gì chưa?
Hiểu Lan Yên vẫn còn chưa định thần, nửa ngày mới dám đưa mắt nhìn lên một chút, đôi môi mọng mấp máy vài lời không rõ thanh âm.
Vương Hàn cũng biết cô khó hiểu, liền giải thích một chút:
- Mặt mũi như vậy, sốc lắm à? Tôi bảo em lấy tôi, chứ đâu bắt em một đời một kiếp bên tôi.
Giờ cô còn đơ hơn nữa...
Càng nghe lại càng rối bời, thôi thì cố gắng hỏi hắn một câu:
- Tôi không hiểu, ý cậu chủ là gì?
Vương Hàn cũng không lấy làm vội vã, nới lỏng vòng tay kẹp cô, đứng dậy từ ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, hướng cô chầm chậm nói:
- Cha tôi đang bệnh, sợ rằng khó qua khỏi. Ông ấy hiện tại muốn tôi lập tức kết hôn để an lòng.
Nhận lấy tờ giấy “đăng ký kết hôn” từ Vương Hàn, Hiểu Lan Yên cũng nhận thấy tay mình đang run lên không ngừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-kho-tinh/181019/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.