Hiểu Lan Yên ngồi trên xe, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái túi trong tay.
Như chợt nhớ ra điều gì quan trọng, cô quay sang Vương Hàn mở miệng:
- Cậu chủ, vừa nãy hình như cậu nói biết anh Long?
Nghe hai chữ “anh Long” quả là thân mật quá mà. Vương Hàn không nhìn cô, nhàn nhạt đáp lại:
- 24 tuổi, đã có bằng tiến sĩ, lúc đầu tôi đã nghĩ sẽ để hắn nhào nặn lại cái não của cô...
“Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn ném hắn ra xa cô!“. Vế này Vương Hàn không nói ra, lẳng lặng giữ lại, trầm tư.
Hiểu Lan Yên biết ý cậu chủ chê mình ngu ngốc, tuy nhiên vẫn rất cao hứng, nở nụ cười ngây ngô:
- Ai da cậu chủ, anh Long quả nhiên là giỏi. Cậu biết không, từ hồi tôi còn bé nhé, anh ấy...abc...xyz...
- HIỂU LAN YÊN!
Một câu nói của cậu chủ làm Lan Yên đang thao thao bất tuyệt giật bắn mình. Cô tròn mắt không hiểu, cậu chủ lại tức giận hay sao? Haiz, tuy chỉ mới ở với hắn có hơn một tháng, nhưng cô nhận thấy hắn thật là dễ cáu giận nha! Nhất là với cô...
- Cậu... cậu chủ... tôi lại nói gì sai ạ?
Bộ dạng Lan Yên lấm lét như con chuột nhỏ, Vương Hàn lại càng oai phong tuyên bố, trong giọng nói còn có ý gằn xuống
- Em.là.của.tôi.
Bốn từ, chỉ bốn từ. Nếu là người con gái khác, có lẽ sẽ ngơ ngác, sẽ phụng phịu, sẽ tra hỏi nọ kia. Nhưng Hiểu Lan Yên não nhỏ, đáp lại hắn một câu rất hồn nhiên, rất dõng dạc:
- Phải, tôi là của anh còn gì!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-kho-tinh/181015/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.