- Hiểu Lan Yên, em vẫn ngốc như xưa nhỉ...
Hiểu Lan Yên đần mặt, chưa hiểu gì, một lúc sau mới mở miệng nặn ra vài chữ:
- Anh nói tôi?
- Còn không phải em?
- Chúng ta quen nhau sao?
- Quả nhiên, mới vài năm đã quên anh rồi.
Làm ơn đi, đừng làm ra vẻ phim kiếm hiệp ấy nữa. Hiểu Lan Yên nhìn anh ta, cố nhìn xem có nét nào thể hiện sự “quen biết” của cô với người con trai này hay không, và kết quả là:
- Xin lỗi, nhưng anh là ai?:v
- Anh là người em thích ngày xưa đấy, vậy mà giờ đã không nhớ gì rồi...
Sao cơ?? Mạnh miệng như vậy? Ngày xưa, ngày xưa... cô thích ai nhỉ?
Lan Yên phút chốc giật nảy mình, suýt kêu lên:
- Anh... anh Hình Long?
Chàng trai không đáp, thay vào đó là nụ cười chói lóa. Hiểu Lan Yên shock vô cùng... không phải chứ... anh ấy... là anh bán đậu phụ gần nhà cô đấy mà!!!
[Tác giả: Mời xem lại chap 4 =)))]
Đờ đẫn...
Không phải chứ, ngày xưa anh ta không chói lóa đến mức này đâu!
Ôi... quả là người hùng của đời cô, ngày xưa mấy lần cô bị bọn trẻ hư bắt nạt, có hôm bị chó đuổi, vẫn luôn là anh một tay che chở đó! Tịch Hình Long đã là hàng xóm của Lan Yên từ khi cô sinh ra, khi ấy cô ngây thơ trong sáng, luôn quấn quít với anh. [Tác giả: Nhưng đương nhiên là không bánh bèo tới mức: “Sau này em nhất định sẽ lấy anh” đâu =D]
Đối với cô, anh là người thân, là bạn tốt, là cả ân nhân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-kho-tinh/181011/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.