- Nếu tôi nói, người đêm đó là tôi, thì sao?
Hiểu Lan Yên đơ người, miệng không ngừng lắp bắp:
- Đừng... cậu chủ đừng nói vậy... Tôi biết không phải cậu mà...
- Sao biết không phải tôi?
- Vậy là cậu???
Vương Hàn chán chường không đáp, thay đổi nhanh thật đấy...
Hiểu Lan Yên phút chốc máu dồn ngược lên đỉnh đầu, mặt đỏ ửng, tức tối vô cùng, muốn đánh hắn, mắng hắn lại không dám, muốn chạy đi khỏi hắn lại không thể.
- Sao cậu làm thế, bất quá chỉ là cái gương và một vết xước, tôi có thể làm trâu làm ngựa, sao lại làm thế với tôi?
Hiểu Lan Yên bỗng chốc nhận ra mình như một thứ đồ được hắn nhặt về, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó.
- Tôi làm như thế thì sao? Nhục nhã sao?
- Không, không phải...
Tất nhiên không phải, vì hắn chỉ trêu đùa, chứ đã làm gì cô đâu!
- Không phải thì là thế nào?
- Cậu chủ, cậu đừng hỏi nữa, thả tôi xuống đi.
- Không nói? Được thôi.
Dứt lời, Hiểu Lan Yên còn chưa kịp đáp, Vương Hàn đã lập tức hôn cô, lập tức đưa lưỡi vào miệng cô khuấy đảo. Lan Yên rùng mình nhớ lại đêm đó, lại càng cố chống cự, đưa tay lên đấm vào ngực hắn.
Đương nhiên, những cái đấm ấy chỉ như là massage, Vương Hàn để cô đấm cho thoải mái cơ tay, vẫn không dời môi cô, mà càng ra sức mút.
Hiểu Lan Yên đau, rất tự nhiên mà rơi nước mắt. Vương Hàn có chút giật mình khi thấy có dòng ấm nóng lăn trên mặt mình, vừa rồi dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-kho-tinh/181006/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.