Diệp phu nhân đã mấy năm xa cách cho nên có phần nhớ con gái. Về phía Sở Chi cũng đã yên bề gia thất. Mặc dù cô thường xuyên đến thăm bà nhưng bà vẫn có chút buồn buồn vì không đủ mặt cả hai.
- "Vâng. Con sẽ thu xếp công việc để về thăm mẹ."
Sở Kiệt ở bên ngoài lén áp tai vào để nghe cuộc trò chuyện. Hóa ra là bà ngoại. Cậu từ nhỏ chỉ gặp mặt bà qua các cuộc gọi video call chứ chưa bao giờ được chạy đến ôm chầm lấy bà. Sở Kiệt dù sao cũng là một đứa trẻ, cậu bé muốn được đoàn tụ bên gia đình. Đặc biệt là cô nhóc tinh nghịch Sở Hạ.
Suy nghĩ một lúc, Sở Kiệt quyết định gõ cửa. Sau khi được phép, cậu khẽ chậm rãi bước vào bên trong, nghiêm túc hỏi Sở Nguyệt:
- "Mẹ à, có phải con được trở về thăm ông bà và Sở Hạ không?"
Nghe cậu hỏi, Sở Nguyệt có chút chần chừ, một lúc sau mới đáp lại:
- "Sẽ sớm thôi con. Hiện tại mẹ đang sắp xếp lại công việc ở đây. Khi đó chúng ta mới yên tâm mà trở về."
- "Vâng ạ."
Sở Kiệt ngoan ngoãn gật đầu. Nếu như là đứa trẻ khác ngay khi nghe được tin này sẽ mừng rỡ mà nhảy xổ lên. Còn cậu thì lại vô cùng điềm tĩnh tựa như không có chuyện gì. Mặc dù còn rất nhỏ, nhưng Sở Kiệt sống rất nguyên tắc. Những quần áo mà cậu mặc phải được sắp xếp theo từng tone màu, từ màu sáng cho đến màu tối, từ lạnh sang nóng. Chỉ cần ai đó đảo sai một vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-gia-va-me-don-than/428751/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.