Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xuyên qua người làm Sở Hạ tỉnh giấc. Cô nhíu mày, khẽ đưa tay che đi ánh nắng đang rọi trực tiếp vào người. Toàn thân cô hiện tại đau nhức, nhất là hạ thân bởi lẽ đêm qua, cô đã bị Ngôn Chính Phàm hành hạ đến cỡ nào. Dấu hôn đêm qua của anh vẫn còn in rõ trên khắp người cô.
Ngay khi cô nghiêng người qua, liền phát hiện Ngôn Chính Phàm cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, anh chống một tay xuống giường, mĩm cười nhìn cô nói:
- "Em tỉnh rồi à? Nãy giờ anh đang đợi em đấy?"1
- "Chú...chú đợi con chuyện gì?"
Sở Hạ ngây thơ hỏi, tuy nhiên sắc mặt Ngôn Chính Phàm bỗng nhiên sa sầm hẳn xuống, không vui đáp:
- "Chú, chú, chú. Đến bây giờ em vẫn có thể gọi anh là chú nữa sao?"
- "Nhưng mà...con đã quen với việc gọi chú là chú rồi."
Ngay lập tức, anh kéo cô áp sát vào lồng ngực mình, bàn tay hư hỏng di chuyển vào bên trong chăn mà vỗ mạnh vào mông của Sở Hạ, giọng gian xảo châm chọc:
- "Nếu vậy...anh sẽ làm em nhớ lại tối qua em đã gọi tên anh trìu mến như thế nào."1
Dứt lời, anh ngồi bật dậy, sau đó chế ngự lên người Sở Hạ khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt, ngại ngùng đáp:
- "Con...ưm..."
Chưa kịp nói hết câu, người bên trên đã cúi xuống cắn nhẹ vào cổ, khiến cô khó chịu mà kêu lên. Bàn tay Ngôn Chính Phàm mạnh bạo cầm chiếc chăn đang che chắn hai người gây cản trở xuống đất. Hiện tại trên giường là cơ thể quyến rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-rieng-em/425641/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.