Sau khi nhìn thấy Sở Hạ an toàn trở vào nhà, Ngôn Chính Phàm mới an tâm ngồi vào trong xe. Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại reo lên khiến nụ cười vốn đang ở trên khóe môi anh lập tức vụt tắt. Ngay khi nhìn dòng chữ đang hiện trên màn hình, tay anh có chút do dự nhưng rồi cũng quyết định trượt ngang trả lời. Giọng nói quen thuộc trầm khàn phía đầu dây bên kia vang lên:
- "Con biến đi đâu suốt mấy tuần qua? Ngôn Chính Phàm, con mau chóng trở về đây cho ba."
Là cha của anh, Ngôn Thường Luân. Đã nhiều năm trôi qua, bây giờ anh cũng đã ba mươi ba tuổi thế mà ông ấy vẫn muốn quyết định lựa chọn đối tượng để kết hôn với anh. Khi trước, cũng vì ông nhất mực ngăn cản chuyện anh qua lại với Diệp Sở Chi dẫn đến anh đã bỏ lỡ người con gái này. Sau khi thuận theo ông mà hẹn hò cùng với Tạ Diệu Linh đã khiến bản thân anh nhận ra tại sao phải cố gắng yêu đương làm gì chứ? Sống một cuộc sống độc thân không phải tốt hơn sao? Tự do, tự tại, làm những điều mình thích. Tuy nhiên, chuyện anh không muốn kết hôn càng khiến cho Ngôn Thường Luân lo lắng. Ông lo rằng Ngôn gia sẽ không có người thừa kế cho nên vẫn cương quyết hối thúc anh lấy vợ cho bằng được.
Ngôn Chính Phàm quá chán nản với việc thường xuyên nhận cuộc gọi từ cha của mình mà thở dài đáp:
- "Đến bao giờ ba mới không can thiệp vào chuyện tình cảm của con?"
- "Nhưng bây giờ con đã hơn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-rieng-em/425612/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.