Trong bộ dạng bị còng tay như thế này, Sở Kiệt không dám bước ra bên ngoài. Cả hai người cứ thế mà nhìn nhau. Vì Sở Kiệt cứ ngồi lặng yên một chỗ cho nên Chu Khiết Nhan cũng ngại nói, nhưng hiện tại cô không thể tiếp tục nhịn nữa bèn quay sang nhìn người bên cạnh, lắp bắp nói:
- "Thật ngại quá. Nhưng mà bây giờ, tôi rất muốn đi vệ sinh."
- "Cái gì?"
Gương mặt Sở Kiệt ửng đỏ ngay khi nghe cô nói những lời này. Hiện tại hai người đang bị còng chung với nhau, nếu như cô vào bên trong nhà vệ sinh, anh tất nhiên phải đi theo. Tuy nhiên, dù gì cô cũng là con gái, cho nên anh có phần e ngại về chuyện nhạy cảm này.
Không thể nhịn thêm được nữa, Chu Khiết Nhan vội kéo anh bước vào phòng vệ sinh. Do một bên tay của cô bị còng với tay còn lại của Sở Kiệt cho nên việc đi tiểu tiện cũng trở nên khó khăn. Cô lúng túng trước sự có mặt của người bên cạnh bèn lắp bắp nói:
- "Diệp tổng, anh nhắm mắt lại đi. Tôi phải cởi quần mới có thể đi tiểu tiện được."
Nghe đến đây, bên tay bị còng của Sở Kiệt bỗng run cầm cập. Trong đầu không ngừng lẩm bẩm muốn tìm Lý Nhậm Vũ để tính sổ. Chiêu trò lần này đã đi quá xa đến mức biến anh trở thành kẻ biến thái như bây giờ. Quả thật, Sở Kiệt không biết giấu mặt vào đâu.
Anh gật gật đầu liền sau đó nhắm chặt mắt lại, bàn tay run liên tục nhưng cố gòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-rieng-em/3074422/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.