Cậu đổ xe vào bãi rồi cùng Khôi Nghị bước vào quán, vừa bước vào cửa cậu đã thấy khó chịu vì nhiệt độ máy lạnh ở đây hơi thấp. Anh và cậu chọn ngồi trong phòng vip cho riêng tư, mà cho dù có muốn ngồi ở ngoài cũng có được đâu vì full bàn hết rồi.
Tuy là đã ăn ở đây cũng vài lần nhưng cậu chưa bao giờ vô phòng này, vì cậu làm gì nỡ chi thêm nhiều tiền chỉ để vào đây ngồi ăn đâu. Đây là phòng riêng dành cho hai người, nhưng lại khá rộng trãi, ở giữa có một cái bàn thấp dùng để ngồi bệt xuống đất. Hai bên có hai cái ghế bệt tựa lưng rất êm ái. Xung quanh phòng rất tối, chỉ có duy nhất một cái đèn vàng ở phía trên ngay cái bàn ăn. Trên tường có mấy bức tranh về Nhật Bản, hình ảnh trong bức tranh cứ ẩn hiện, mờ ảo dưới ánh đèn. Tạo nên một khung cảnh vô cùng huyền bí, cậu không khỏi cảm thán trong lòng“Đúng là VIP có khác”.
Nãy giờ lo tò mò nhìn ngắm xung quanh mà cậu quên mất bản thân đang run rẫy vì lạnh. Mặc đồ mỏng tanh lại còn thiếu vải như cậu không lạnh mới là lạ. Bình thường cậu luôn để một cái áo khoác trong xe để phòng trừ lúc lạnh hay dính mưa thì có cái mà khoác lên, cơ mà hôm qua cậu mới đem em nó đi giặc rồi. Hôm nay quên đem theo cái khác nên giờ phải ngồi co ro chịu trận.
Khôi Nghị ngồi đối diện cũng đã để ý đến hành động của cậu, đợi sau khi gọi món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-em/2847875/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.