Ở phòng Thiên Bảo, Khôi Nghị cũng rời đi ngay lúc đó. Còn mình cậu nằm buồn chán trong phòng, cậu không biết Trình Quang đã tỉnh hay chưa, thôi thì cứ qua đại chứ ở đây một mình khiến cậu sắp phát khùng tới nơi rồi.
Thiên Bảo đi từng bước thật chậm về phía phòng của Trình Quang, tới trước cửa thì không dám vào mà cứ lấp ló bên ngoài.
Trình Quang bên trong nghe tiếng động là thì biết ngay bên ngoài có người, cậu mở miệng nói với người ở bên ngoài.
"Vào đi ông đây tỉnh rồi, cậu lấp ló ngoài cửa làm gì vậy hả?"
Thiên Bảo nghe thấy, xác định là Trình Quang đã tỉnh thì cậu mới mở cửa bước vào.
Trình Quang đang ngồi dựa vào thành giường mà nghịch khối mô hình của mình, thấy Thiên Bảo đi vào liền dở giọng trách móc.
"Cậu còn nhớ đến tớ mà qua thăm à, thấy ghét, biết tớ chờ cậu từ sáng đến giờ rồi không."
"Tớ xin lỗi mà, tại tớ nghe chị y tá nói cậu bị thương rất nặng phải lâu lắm mới tỉnh. Nên tớ đâu dám qua làm phiền cậu đâu, người ta cũng lo cho cậu chứ bộ."
"Cảm ơn lòng tốt của cậu nhiều lắm. Mà này, cậu đỡ chưa mà đã đi qua đây rồi."
Thiên Bảo dơ bắp tay lên thể hiện.
"Cậu yên tâm, tớ vẫn khoẻ như trâu. Bao nhiêu đó sao làm gì tớ được."
"Ờ đâu làm gì được đâu, mới nhập viện cả hai đứa thôi, cậu chưa chết là mừng rồi ở đó mà còn thể hiện."
"Ơ cái thằng quỷ này, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-em/2847845/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.