Bên phía Trình Quang, cậu cũng ở bệnh viên mấy hôm nay rồi. Mấy lần trước dù có bị nặng cỡ mấy thì ngày thứ hai là cậu đã xuất viện chứ chẳng bao giờ nằm đây lâu như vậy. Cũng là do Trọng Hoàng đã sai người canh giữ cậu, không cho cậu xuất viện sớm để lỡ ảnh hưởng tới mấy vết thương. Thế nên mấy hôm nay cậu cứ nằm trên giường bệnh, hết ăn rồi ngủ, mặt cậu sắp tròn quay như trái bóng rồi. Trình Quang vừa ngồi ăn trái cây vừa rủa Trọng Hoàng.
"Cái tên này, dám bỏ mình ở lại đây rồi đi đâu mất tiu luôn mấy ngày nay, đồ đáng ghét. Còn không cho ông đây ra ngoài, hôn hít người ta cho đã xong rồi mất tích luôn vậy đó."
Trình Quang dày vò cái chăn đến thảm thương, cậu tự nhiên bật dậy.
"Ông đây đếch thèm ở đây nữa, không cho ông ra thì ông trốn ra."
Nghĩ là làm liền, sau khi y tá qua phòng cậu kiểm tra lần cuối trong ngày thì cậu cũng bắt đầu kế hoạch tẩu thoát của mình. Chị y tá đi vào thì cậu vẫn rất bình thường, trước khi đi cậu còn không quên chúc chị ấy ngủ ngon.
Nhưng đâu biết phía trong bộ quần áo bệnh nhân, thì cậu đã mặc sẵn bộ đồ bình thường khác rồi. Sau khi y tá đi ra khỏi phòng, cậu mở tủ đồ ra lấy balo rồi rón rén từng bước ra bên ngoài.
May thay lúc này mấy tên thuộc hạ đang thay ca với nhau nên cậu lợi dụng lúc đó mà lẻn ra. Bản thân vốn đã nhanh nhẹn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-em/2847833/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.