Tại căn hộ của Thiên Bảo
Sáng hôm sau, Thiên Bảo vẫn không hề hay biết tối qua đã xảy ra chuyện gì mà vẫn nằm trong chăn ấm ngủ ngon lành. Mãi đến 7h, đồng hồ báo thức reo lên cậu mới thức dậy.
Thiên Bảo với tay mò mẫn tắt chuông báo trên điện thoại, rướn người mệt mỏi bò dậy. Cậu tựa lưng vào thành giường, tay ôm đầu. Đầu của cậu bây giờ đau như búa bổ, Thiên Bảo cứ ôm đầu một lúc cố nhớ về chuyện tối qua nhưng tuyệt nhiên chẳng nhớ chút gì.
Thiên Bảo chỉ nhớ tối qua mình có uống rất nhiều, rồi cậu còn chơi cây piano trong khoa. Còn làm sao để về nhà rồi còn tự thay đồ đi ngủ thì cậu chẳng biết sao bản thân làm được.
Thiên Bảo vò đầu bứt tóc một hồi thì cũng mặc kệ hết miễn sao về nhà an toàn là được rồi.
Cậu lê tấm thân mệt mỏi xuống giường, bước vào nhà vệ sinh. Đứng trước gương rồi tự nhìn bản thân trong gương, Thiên Bảo chỉ biết thở dài. Tóc tai thì dài che cả mắt, bù xù trông như ổ quạ, mặt mày thì tái nhợt thiếu sức sốc. Thiên Bảo nhìn mà tự trách mình đã bỏ bê bản thân đến nỗi tàn tạ như bây giờ, đứng suy nghĩ một hồi lâu cậu cũng quyết định. Hôm nay sẽ đi chăm sóc bản thân một chút, cậu nhìn vào điện thoại thấy sáng nay cũng không có buổi học trên trường, mãi đến đầu giờ chiều mới phải đi dạy thêm.
Thế nên hôm nay rất thích hợp để đi mà không vướng bận công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-em/2847825/chuong-35.html