Hai người ăn đến cuối buổi, Trình Quang quay qua hỏi Thiên Bảo.
"À hôm nay tớ lên trường có nghe hoạt động thể thao vào ngày kia, cậu có biết không?"
"Tớ cũng có nghe mà không biết khoa mình ai sẽ tham gia nữa."
Đang suy nghĩ bỗng nhiên có tin nhắn trong nhóm của khoa. Thiên Bảo và Trình Quang lấy ra xem coi là có chuyện gì, vừa đọc tin nhắn xong thì cả hai đều thở dài.
Thiên Bảo lay lay người Trình Quang.
"Sao là tụi mình hoài vậy."
Trình Quang cũng chán nản mà nói.
"Ba năm rồi, năm nào cũng dính."
Thiên Bảo và Trình Quang cả hai đều chơi được rất nhiều môn thể thao và cũng chơi rất giỏi. Thể lực của cả hai cũng khá tốt, chỉ có Thiên Bảo là hơi yếu hơn một chút nhưng nhìn chung thì vẫn rất ổn. Vậy nên năm nào có hoạt động về thể thao thì cả hai luôn được khoa cử đi tham gia, và năm nay cũng không ngoại lệ.
Đang ngồi rầu rĩ vì lịch thi đấu quá gần thì Thiên Bảo nãy ra một ý.
"Này Quang dù sao cũng gần sát ngày thi đấu rồi, tối nay chúng ta tranh thủ đi luyện tập luôn đi."
"Ý cậu là giờ tụi mình đến hồ bơi của trường á."
Thiên Bảo gật gật đầu, ánh mắt chờ đợi nhìn Trình Quang.
Trình Quang gõ lên đầu của Thiên Bảo cái cốc, rồi nói.
"Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, hồ bơi trong trường cũng đã đóng cửa từ đời nào rồi, lấy đâu ra chỗ cậu bơi nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-em/2847816/chuong-39.html