Điền Điền giật mình tỉnh dậy,cô phát hiện mình nằm ở bệnh viện và Trạch Kỳ đang nằm ở cạnh cô lẽ nào cô không chết vậy hôm qua ai đã cứu cô.Cô sờ vào bụng mình cảm thấy đau,nhưng nhớ ra bị đá vào bụng không lẽ đứa con của cô đã không còn nữa,cô khá là sốc nặng Trạch Kỳ cũng tỉnh dậy thì thấy cô đã dậy rồi.
“Em dậy rồi,để anh lấy cháo cho em”
Cô lại khóc“Em thật vô dụng,vậy để con của chúng ta….”
“Không,em không có mang thai”
Điền Điền ngây người,tại sao anh lại nói vậy chứ Trạch Kỳ mới kể về chuyện hôm qua.
Đêm đó,anh đã đến chỗ cô bị bắt nhờ thiết bị được gắn ở vòng tay của cô nên tìm ra rất dễ dàng thì thấy cô nằm ở đó và chảy máu ở dưới rồi.Trạch Kỳ lập tức bế cô đi vào bệnh viện để cấp cứu,tại bệnh viện anh cũng sốt ruột xem cô có chuyện gì và đứa con trong bụng của hai người nữa.Bác sĩ lúc này vừa bước ra,anh liền lao tới nắm lấy vai bác sĩ
“Vợ con tôi như thế nào rồi hả bác sĩ”
“Vợ anh chỉ hoảng loạn bị ngất thôi,còn về đứa con…”
Anh sốt ruột,thì bác sĩ nói là chả có đứa trẻ nào cả Trạch Kỳ không tin anh thừa nhận khi đó thấy cô chảy rất nhiều máu ở dưới rồi.
“Vợ anh chỉ là đang tới kỳ kinh nguyệt thôi,điều này cũng dễ bị hiểu lầm.Còn vợ anh sử dụng que thử thai cũng có thể là do mua que thử giả mà vợ anh không biết đó thôi,lần sau nên đi khám cho kĩ hơn”
Thì ra là như vậy,cùng lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-chinh-la-chong-toi/1011475/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.