Đêm đó Điền Điền lại có một giấc mơ đó lúc cô chỉ là một bé gái 3 tuổi,năm đó cô còn ở dinh thự của Trạch Kỳ là được bà nội của anh đón mẹ con cô về đó ở.Tính ra cũng ở được à 3 năm,năm ấy Trạch Kỳ thì 20 tuổi còn đang là sinh viên đại học cô rất thích chơi với anh cứ đến chiều về là Điền Điền chờ anh về đầu tiên.
“Chú về rồi sao.Chú cõng con đi chơi đi”
“Phiền phức chết đi được”
Trạch Kỳ nhìn cô rồi nhăn mặt,mặc kệ cô chạy theo có khi cô bị ngã mà khóc lóc rồi anh về phòng của mình mà đóng kín cửa lại.Còn Điền Điền ở ngoài cửa phòng của anh,cứ đứng đó chờ mặc kệ những người hầu khuyên cô bé rời đi,cho đến một ngày Trạch Kỳ về nhà thì thấy cửa phòng mình mở ra.Anh có chút hoảng hốt liền bước vào phòng thì thấy một đống sách lộn xộn ở dưới đất,có vài trang bị xé thành mảnh vụn đều vứt tứ tung ở dưới đất,Điền Điền thấy anh liền mừng rỡ chú chạy đến bên“Chú về rồi,chú xem nè con vẽ bức tranh cho chú nè.Thấy con có vẽ đẹp không”.Nhìn cô cười tươi trước mặt anh,mà đối với anh là một thứ vô cùng gớm ghiếc lập tức đẩy ngã cô ngay giá sách,một đống sách rơi xuống đất có một cuốn thì rơi trúng đầu cô làm cô bị thương và chảy máu.Cô bé nhìn anh mà khóc lóc mà hét vào mặt anh“Con ghét chú”,rồi đứng dậy vội chạy xuống lầu.Cùng lúc này Doãn Ngọc cũng về tới nhà,nhìn con gái nhỏ bé đang khóc lóc chạy lại ôm.
“Nín đi,sao con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-chinh-la-chong-toi/1011467/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.