“Em bị gì nữa vậy Doãn Diệm cũng che mặt lại là sao”
“Em bị cảm thôi à”
Thật ra người đứng bên cạnh Bồng là Dật Thiên,Dật Thiên nhìn Doãn Mộc có chút hao hao giống cậu bé hồi hôm qua đi chung với người chị gái có chút nghi hoặc rồi nhìn sang Doãn Diệm che mặt lại Doãn Ngọc có chút nghi hoặc rồi.
“Dường như anh gặp hai đứa ở đâu rồi nhỉ,hình như hôm qua hay sao ta”
Doãn Ngọc và Doãn Diệm có chút rùng mình,nhưng mà anh Bồng giải vậy“Mày bớt ghẹo gái đi,chị em nhà người ta cũng ghẹo cho được.Xin lỗi hai đứa nha,ăn uống gì đó cho thoải mái đi”.Bồng liền đặt tai lên vai Dật Thiên rồi giới thiệu cho ba chị em “Đây là Dật Thiên bạn của anh.Anh dẫn anh ấy về quê chơi”.Ánh mắt Doãn Ngọc sáng rực lên lên cô nhìn Dật Thiên,nhìn kĩ có đôi chút đẹp trai ăn mặc thì khá là khác với những lứa tuổi trong thôn quê rôi.Đúng là người thành phố có khác.
“Doãn Ngọc nè,chị có mấy bộ quần áo mới đấy khi nào rảnh ghé nhà chị chơi nha”
Doãn Ngọc gật đầu,nhà chị Cúc ba đời làm thợ may thường hay may những bộ đồ tiệc cưới vì biết hoàn cảnh của nhà chị em Doãn Ngọc thường hay may miễn phí cho mà Doãn Thi từ chối mấy lần rồi nhiều khi còn lén để lại tiền cho nhà chị Cúc.Tiệc thì còn diễn ra,Doãn Ngọc rời khỏi mâm đi xung quanh vườn nhà anh Bồng,nhà anh Bồng có cây ăn trái nhất là cây chùm ruột mà cô thích ăn nhất,thường vào ngày tết dì Năm sên mứt chùm ruột hay biếu qua nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-chinh-la-chong-toi/1011462/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.