Thì một người đàn ông bước vào nhà bỏ mũ xuống,và bưng giỏ trái cây xuống và chạy lại ôm Điền Điền “Trời ơi,Điền Điền đã lớn thế này rồi cơ à”,Doãn Mộc con trai thứ của Doãn Thi mà xoa đầu Điền Điền nhưng nhìn hai người đằng sau “Mẹ hai người đằng sau là ai vậy mẹ”.Doãn Thi nhìn sang đằng sau Điền Điền “Đây là chồng Điền Điền,còn kia là bạn của Điền Điền”,Doãn Mộc nhìn Hạo Nam một cách chăm chú “Mẹ nhìn thằng nhóc này khá giống anh rể,còn đôi mắt thì giống chị hai”.Doãn Diệm lần này mới để ý đến Hạo Nam“Anh ba nói đúng,nhìn thằng bé với Điền Điền khá giống y chang là sinh đôi vậy đó rất giống với chúng ta với chị hai”.Hạo Nam gượng cười rồi thôi trong lúc đó Điền Điền đã bày hành lý ra còn Trạch Kỳ thì phụ giúp cô,vừa dọn hành lý cô liền hỏi Doãn Diệm “Cậu ơi,con mèo nhỏ của con đâu rồi”.Doãn Diệm thì đang chặt dừa nói vọng ra “À,chút nữa nó về à”.
Trạch Kỳ là người thành phố,nhưng rất khó hiểu những nghĩa của người miền Tây khi họ phát ngôn anh nhìn xung quanh ngôi nhà cũng mới được sửa sang lại,anh để ý chiếc mũ cối của bộ đội xem ra đây là của ông ngoại Điền Điền rồi.Ông ngoại của Điền Điền là bộ đội đi lính ở chiến trường,nhìn kĩ thì có khá nhiều huân chương được đóng khung kính cẩn thận,lúc này có một cô gái lại nhào tới ôm Điền Điền.
“Chị về đây chơi,mà không báo em tiếng nào”
“Mèo nhỏ của chị đi học về rồi đấy à”
Bé gái cười tươi vui vẻ với Điền Điền nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-chinh-la-chong-toi/1011456/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.