Cả đêm đó Lục Dương không ngủ được, hắn nằm bên cạnh ngắm nhìn Triệu Yên an giấc. Bàn tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng nhưng ở bên cô lại hoá dịu dàng đến kì lạ.
“Tôi có biến thành như thế nào cũng không quan trọng. Thứ duy nhất tôi để ý là em có ở bên tôi hay không thôi, ngốc.”
Không có Triệu Yên, bóng rổ đối với hắn cũng không có sức hút. Hắn nhớ rất rõ nhưng năm tháng thời niên thiếu ấy.
Năm hắn lên lớp mười, cha hắn có người phụ nữ khác, sau khi bị mẹ hắn phát hiện bà ấy đã dùng quyền lực để ép người phụ nữ kia tới bước đường cùng. Lần đầu tiên Lục Dương nhìn thấy cái thế giới quyền lực nhưng đầy tàn khốc của người giàu. Cha hắn ngoại tình, mẹ hắn dùng tiền ép chết người khác há chẳng phải kẻ tám lạng người nửa cân hay sao?
Lục Dương bắt đầu ghê sợ những người trong nhà, máu nóng chảy trong người họ từ lúc nào đã nguội lạnh?
Tình tình hắn từ đó bộc lộ, bắt đầu bất cần đời và lêu lỏng. Hắn sợ, thật ra hắn luôn sợ mình sẽ là con mồi tiếp theo trong tay của người thân của chính mình. Cách duy nhất mà hắn có thể làm là khiến cho mọi người chán ghét hắn, càng chán ghét hắn càng tốt.
Hắn sợ tình yêu thương của mẹ dành cho cha, bề ngoài cười nói nhưng phía sau lưng cha ép chết người ông yêu. Hắn sợ sau này hắn cũng sẽ yêu một người nào đó không môn đăng hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-bao-nuoi-muon-bao-han-toi-/3361789/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.