Hôm nay Lục Dương phải làm chuyện mà hắn không thích nhất, chính là phải về nhà ăn cơm gia đình. Chuyện sẽ không có gì nếu như không có sự xuất hiện của Tố Kiều Như. 
Cô ta giống như âm hồn bất tán, bám víu lấy hắn mặc dù hắn đã năm lần bảy lượt nói rõ rằng hắn không thích cô ta. 
Bàn cơm đang im lặng, Ông Lục lên tiếng: “Hai đứa định khi nào thì tính chuyện hôn nhân? Kiều Như cũng không còn nhỏ nữa, con lo mà tính sớm sớm đi a Dương.” 
Giọng người đàn ông trung niên đầy uy nghiêm, nghe không giống hỏi chuyện có vẻ giống ra lệnh hơn. 
Lục Dương không tiếp tục ăn nữa, hắn lạnh nhạt đối diện với cha mình, hắn nói: “Cha chuyện này đã nói từ đầu rồi mà, Lục Thị lớn mạnh cha không nói tới chuyện của con.” 
“Cái đó là con nói, cha chưa từng đồng ý.” 
Ông Lục tỏ ra bất mãn, hắn cũng không nói tiếng nào nữa tiếp tục ăn cơm. Thấy thái độ của hắn, ông Lục giận tới mức đập mạnh xuống bàn. Ông chỉ vào mặt hắn nói: “Lớn rồi, biết cãi lời cha lời mẹ rồi phải không? Mày xem mày đi, lớn từng tuổi này có yên thân chưa. Nuôi mấy con nhỏ đó bên ngoài nó có lo cho mày cả đời được không? Kiều Như nhẫn nhịn ở bên cạnh mày, vậy mà mày không biết thương hoa tiếc ngọc. Con bé còn biết bao nhiêu đối tượng tốt hơn mày, sao phải chịu khổ vì mày chứ. Tấm lòng của con gái người ta đối với mày như vậy, mày đúng là không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-bao-nuoi-muon-bao-han-toi-/3361786/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.