"Hi, đã lâu không gặp." - Triệu Yên vẫy tay, cười gượng gạo.
Ngoài cười ra, cô cũng không biết làm gì khác. Cô đã từng nghĩ trong tương lai sẽ gặp lại hắn, nhưng chưa từng nghĩ đến lại trong tình cảnh này.
Lục Dương cũng ngạc nhiên không kém, sau hắn lấy lại được vẻ bình tĩnh đóng tập hồ sơ lại. Chiếc xe cũng chậm rãi lăn bánh.
Bầu không khí vô cùng im lặng, đến mức cô cảm thấy khó thở. Triệu Yên không nhịn được mới giả lả cười nói: "Trùng hợp ghê, bạn học cũ."
Lục Dương nghe xong lại nhìn cô sâu hơn, đôi mắt đen lay láy của hắn giống như muốn xoáy cô vào bên trong sự lạnh lùng của hắn. Triệu Yên thụt lưỡi không cười nữa, không thích nói chuyện thì thôi, làm gì mà căng thẳng?
"Tôi tưởng cô định cư nước ngoài?" - Hắn ngồi thẳng người, dáng dấp cao ráo. Mấy năm trôi qua, con người hắn đã thay đổi không ít. Đặc biệt là ngạo khí lúc trước, một Lục Dương không sợ trời không sợ đất đã biến mất.
Hắn dường như đã trưởng thành hơn, toả ra phong thái của một người đàn ông chín chắn nên có.
"Haha, kể cũng trùng hợp ha. Anh nuôi em năm năm mà em còn không biết."
Một câu trả lời sáo rỗng, tới mức hắn không nghe nổi.
Nếu như hôm nay bà nội của hắn không yêu cầu hắn dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, hắn cũng không đụng tới mấy cô "nhân tình" dưới trướng kia. Cũng sẽ không gặp lại Triệu Yên, cũng không biết cô vốn dĩ đang xuất hiện trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-bao-nuoi-muon-bao-han-toi-/3361761/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.