Hai ngày nay mưa dầm không ngừng, đúng là thời tiết thanh minh. 
Buổi tối cậu nằm trên ghế sa lông, gối đầu lên đùi bác sĩ Dương, giơ ipad xem lễ thanh minh này sẽ có những địa điểm vui chơi nào thú vị. 
Đúng là không để ý thì thôi, nếu đã xem thì mới biết có quá nhiều nơi để đi. Dụ Trừng từ nhỏ đã không được đi đâu, cũng không dám đòi hỏi ông cho đi. 
Bác sĩ Dương thấy cậu chú tâm vào iPad liền lấy một quả dâu bỏ vào miệng cậu, một trái lại một trái. 
"Ăn ngon không?" 
Cậu gật đầu. 
"Đây là quả cuối cùng." 
Dụ Trừng không hiểu lời anh nói đanh dời tầm mắt khỏi iPad nhìn lên anh. 
Anh cúi đầu ngậm vào đôi môi cậu, vươn đầu lưỡi mút vào, Dụ Trừng liền mềm nhũn, bỏ qua pad, hai tay vòng lấy cổ anh kéo xuống. 
Anh lấy iPad từ tay cậu để qua bàn liền ôm lấy cậu tiến vào phòng ngủ. 
*** *** 
Sau đó, Dụ Trừng mềm oặt mà nằm nhoài trên ngực anh, anh vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn của cậu, làm cậu rất thoải mái và có chút buồn ngủ. Dụ Trừng ngáp dài, cảm giác mình đã muốn ngủ, thế nhưng đột nhiên nhớ tới việc chọn địa điểm du lịch bỏ dở nửa chừng, nhất thời buồn ngủ tan mất, cậu ngẩng đầu khỏi người anh:" Lễ này anh có được nghỉ không? ". 
Bác sĩ Dương hai mắt nhắm nghiền, lười biếng trả lời :" Uh! ". 
"Anh có dự tính đi nơi nào nghỉ lễ không? ". 
Anh hơi nâng mí mắt hỏi cậu :"Em muốn đi chơi! ". 
Dụ Trừng dùng sức gật đầu, mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614505/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.