Dụ Trừng tuy rằng không coi là cường tráng, tốt xấu cũng đủ da đủ thịt , bị ngã ra sau như người ôm sau cậu cũng ất trọng tâm đồng thời ngã theo đụng trúng cạnh bàn. 
Bác sĩ Dương khẽ rên một tiếng. 
Dụ Trừng kinh ngạc sao bác sĩ Dương lại có ở đây, hoảng hốt cùng luống cuống xin lỗ:" Anh, anh không sao chứ? ". 
Sau đó liền muốn vùng khỏi người anh. 
Anh không buông cậu ra mà còn dùng thêm sức ôm chặt hơn, giọng nói anh phát ra rất nhỏ mà còn có chút khàn khàn:" Ngoan, trước tiên đừng nhúc nhích." 
Không biết sao cậu có phần hoảng sợ,quả nhiên không cử động, chỉ có chút cứng đờ, mặc cho anh ôm cậu chặt hơn, cảm nhận được anh đem mặt mình vùi vào cần cổ cậu, hơi thở cuả anh phả vào da thịt cậu làm cậu run rẩy. 
Trong bóng tối không hề có một tiếng động, ôm ấp tựa hồ có thể khơi ra ra một loại ám muội, bị hơi thở của anh bao quanh, Dụ Trừng cảm thấy được đầu óc choáng ván. 
Đôi môi nhất thời bị ngậm, mà giống như không có nhớ tới phản kháng, chỉ là không tự chủ tóm chặt áo sơ mi anh. 
Bờ môi bị tách ra, hàm răng lại đóng chặt, có chút ngơ ngác, bị anh liếm môi, âm thanh khàn khàn dán vào đôi môi, "Trừng Trừng, há miệng" 
Dụ Trừng liền ngoan ngoãn nghe lời há miệng. Cũng nhớ tới anh đã đối xử với cậu liền dùng sức đẩy anh ra. 
Cậu không biết vì sao anh lại có mặt ở đây, cũng không biết vì sao anh lại khát vọng cậu, thế nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614498/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.