Dụ Trừng cảm thấy cái gọi là "nghĩa vụ" kia chắc không phải là cái "nghĩa vụ" cậu đang nghĩ trong đầu. 
Nhưng dây thần kinh của cậu lại căng thẳng như sắp đứt đến nơi. 
Cậu nép sát vào lưng ghế, hai vai có chút không kiềm được mà phát run. 
"Nghĩa, nghĩa vụ gì..." 
Dụ Trừng khẩn trương đến nỗi giọng nói cũng run rẩy theo. 
"Thì nghĩa vụ giữa vợ chồng với nhau." Âm thanh của đối phương quanh quẩn bên tai, hơi thở nóng ấm quấn quýt lấy phân thân tai của Dụ Trừng. 
"Thời gian hai tháng anh nghĩ là quá đủ để em chuẩn bị tinh thần rồi." 
Dụ Trừng hai mắt tròn xoe, con ngươi lúc co lại lúc nở ra, bộ dáng như một con thú nhỏ đang cận kề nguy hiểm, vô cùng đáng thương. 
Hôn sự vội vàng, Dụ Trừng chưa kịp phản ứng với những chuyện phát sinh đã bị đóng gói quăng vào chăn chung với Dương Tấn Hoài. 
Từ sau khi kết hôn, tuy ngủ chung giường đắp chung chăn, Dương Tấn Hoài chưa bao giờ táy máy dù chỉ là một ngón tay. Dụ Trừng vốn không hề có một chút khái niệm gì về hôn nhân, gặp việc này liền giả bộ làm đà điểu xem như không biết gì luôn. 
Dương Tấn Hoài ngắm hàng mi khẽ run của cậu, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên. 
Thiếu niên bị kẹt trên ghế sô pha hiển nhiên bị dọa cho sợ, vội vàng hô lên một tiếng, muốn chạy cũng không có chỗ chạy. 
"Bác ... bác... bác sĩ Dương..." 
"Ừm." 
Dụ Trừng không thốt lên được tiếng nào, luống cuống nhìn đối phương, trong mắt dần có hơi nước dâng lên. 
Dương Tấn Hoài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614467/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.