Đây chính là hạnh phúc sao? Mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là namnhân âu yếm bên mình, nhìn qua một lần ngũ quan của hắn, đường nét quyến rũ, rồilại ôn nhu, mái tóc nhìn qua hơi tệ một chút, nếu không phải dáng người hắn khôingô, nhìn từ phía sau, còn tưởng rằng đó là phụ nữ, nào có nam nhân nào đầu tócdài đến vai?
Tuy rằng tình yêu không có đạo lý gì đáng nói, nhưng yêu nam nhân này thật sựkhông phải một điều thông minh, cô cũng rất khó tin tưởng rằng mình thực sự ngudại như vậy.
Có một câu nói: nữ nhân là kẻ gây tai hoạ, cô lại cảm thấy nam nhân như hắnmới là kẻ gây tai hoạ.
Lúc này, Lôi Tân Dương bỗng cựa mình, Tống Oánh Tâm vội vàng nhắm mắt lại,bất ngờ dậy khiến cho cô thẹn thùng không biết phải làm sao?
- Đi nào, em đi chuẩn bị một bộ quần áo để tắm rửa, chúng ta phải đi rangoài.
Hắn đã sớm nhận thấy rằng cô đã tỉnh, hôn lên môi cô một cái, hắn không cóchờ cô đưa ra vấn đề liền đứng dậy xuống giường, cô mở mắt liền nhìn thấy thânthể hắn trần trụi, vội vàng dùng hai tay che khuất mắt, vấn đề tới bên miệngđương nhiên nuốt trở lại đi, phản ứng của cô hiển nhiên làm tâm tình hắn khoáitrá, hắn vui vẻ cười ha ha, không quên nhắc nhở cô động tác nhanh một chút.
Tối hôm qua cái gì cũng làm rồi, còn thẹn thùng như vậy sao? Không có cáchnào trốn đi, bởi vì da mặt của cô tương đối mỏng, đành chờ hắn vào phòng tắm, cômới rời giường mặc quần áo, sau đó trốn về phòng mình.
Bữa sáng qua đi, bọn họ an vị trên xe, rốt cục là bọn họ sẽ đi đâu?
- Anh nghĩ mang em tới chỗ này, đương nhiên là nơi có thể làm điều xằng bậyvới em.
Lôi Tân Dương nháy mắt với cô. – Anh chưa có ăn no, hôm nay không ăn no nê,tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em!
- Anh thật không đứng đắn.
Tống Oánh Tâm xấu hổ đỏ mặt, kỳ thật hiện tại trong lòng cô suy nghĩ cũngkhông kém là bao nhiêu, đây đều là bị hắn lây bệnh!
- Anh rất nghiêm túc, đây là điều duy nhất anh đang nghĩ lúc này.
Tuy nhiên, cô vẫn tưởng hắn nói đùa, bởi vậy khi bọn hắn ở trong suối nướcnóng Ôn Tuyền, cô vẫn còn hoài nghi đây là một trò đùa của hắn.
- Rốt cuộc anh định đùa điều gì thế?
- Không phải anh vừa mới nói sao, anh muốn mang em tới nơi mà có thể triềnmiên cả ngày, đương nhiên, một khi đã đến đây, chúng ta sẽ ở lại một đêm.
Đúng là nữ nhân không có lương tâm, lời hắn nói, cô cũng không thể nghiêm túcđối đãi sao?
- Anh đừng có làm loạn đấy nha.
- Sao em cứ nghi ngờ tấm lòng chân thành của anh thế? Nếu không phải vì lo damặt em quá mỏng, hay thẹn thùng, anh sẽ không mang em chạy tới nơi này, anh cũngkhông quan tâm Bác Hạ cùng dì Hồng sẽ ở sau lưng chúng ta cười trộm.
Lúc này cô nên tin, hắn từ đầu đến đuôi rất nghiêm túc.
- Sắc lang! Tống Oánh Tâm hờn dỗi trừng mắt.
- Em không vui sao?
Lôi Tân Dương lại tình tứ nhìn cô, lúc này mắt thả ra mười vạn Volt điện lực,hắn chính là muốn dùng sắc đẹp mê hoặc cô thần hồn điên đảo, bằng không, cô sẽlàm cho hắn mê loạn thất hồn lạc phách, chẳng phải là rất bất công lắm sao?
Hồi tưởng một màn mạc điên cuồng nóng đêm qua, cô liền biến thành anh đào đỏtươi ngon miệng, có thể nghĩ rằng, đại
não đã bị tà niệm tràn ngập sắc lang, chịu không nổi loại kích thích này, côkhông nhịn được phát ra tiếng rên.
- Em như thế nào có thể hấp dẫn nam nhân như vậy?
Kế hoạch trước tiên đến ngâm nước nóng, trình diễn một đoạn lãng mạn, kế tiếptại trong nước mây mưa thất thường, loại hình ảnh kẻ nào tưởng tưởng ra tronglòng cũng sớm nhiệt huyết sôi trào, trên người hắn sớm không còn một mảnh yphục, nhanh chóng kéo y phục của cô, hung hăng ăn no nê, từ đầu đến chân, hắntận tình gặm nhấm, thật sự là mỹ vị cực kỳ!
Đến khi bụng cả hai sôi lên vì đói, đồng hồ đã là ba giờ chiều, nhưng cho dùvội vàng chiếu cố cái dạ dày đang chịu ngược đãi, có người chính là không chịuan phận, liền giở trò xấu, hại người đối diện giống một con tôm nấu chín đỏ.
- Lôi Tân Dương, đừng quấy rối em nữa!
Tống Oánh Tâm chột dạ liếc khắp mọi nơi, trong nhà ăn ngoài bọn họ ra còn cómột vài người khách nữa.
- Anh dùng não bộ chỉ huy bắt nó nằm im, nhưng nó không ngoan, thích làm xằnglàm bậy, anh không có biện pháp, nếu em có thể thì cầm dây thừng bắt trói nóngoan ngoãn lại.
Hắn làm bộ đáng thương chớp chớp mắt, trong giây lát toàn thân cô trở nên mềmnhũn, nói ra được những lời như kẹo kéo này, hắn quả thật là cao thủ.
Cô trợn mắt, nếu cô thật sự cầm dây thừng trói chặt chân hắn lại, đảm bảo bọnhọ sẽ trở thành tiêu điểm của cả phòng ăn.
- Dạ dày trống trơn sẽ làm tâm tình anh bất hảo, em muốn cho anh tức giậnquay trở về biệt thự sao? Nếu không muốn thế thì để cho anh ăn một bữa thật ngonđi.
Thật không còn cách nào đối với nam nhân này, không ngẫm lại xem, hắn áp bứccô, thể lực của cô đã sớm cạn kiệt nghiêm trọng, cũng không thể tạm nghỉsao?
- Em ăn quá chậm.
Hắn thoạt nhìn càng ngày càng đáng thương, giống như đứa trẻ bị mẹ xử phạtkhông được ăn cơm.
Sao hắn không biết xấu hổ còn chỉ trích cô?
- Nếu anh không làm loạn, em không cần nửa giờ có thể ăn hết điểm tâm.
Lôi Tân Dương thực sự hóa thân thành đứa trẻ ngoan ngoãn, hệt như lần đầutiên đến trường, hai chân không hề xâm lấn lãnh thổ của cô, nhưng rất nhanh hắnphát hiện ra, ăn cơm no xong vẫn chưa xong lệnh cấm, hắn còn phải đưa cô đi tảnbộ, tình hình bị đảo lộn, hắn trở thành một con thú cưng của cô.
“Độc nhất là lòng dạ nữ nhân!” Hắn muốn hét lên, hét lên thật to, thẳng đâmsâu vào tim người phụ nữ bên cạnh hắn.
Cô cười thật vui vẻ, không có ý định lãng phí võ mồm với hắn, tuy rằng nơinày cách biệt thự không xa nhưng cảm giác hoàn toàn mới lạ, giống như “Nghỉphép”, nhiều thêm một phần ý thích, bớt đi một phần quy củ.
Nữ nhân vô tình, lão bà tàn nhẫn, nha đầu xấu xa, mụ la sát vô lương tâm …Hắn có thể dự đoán được đích từ ngữ toàn bộ phái trên công dụng, nàng thật sựrất muốn ôm bụng cười to. May sao cô kịp thời đem tiếng cười nuốt xuống bụng,chứ nếu không làm cho hắn tức giận, không chừng hắn sẽ vác cô lên vai quay trởlại Ôn Tuyền quán mà hành hạ cô tới nơi tới chốn, hắn không bao giờ quan tâm ánhmắt người ngoài nhìn, .
Trở về Ôn Tuyền quán, bọn họ chậm rãi đặt chân vào bể nước nóng, thả lỏng cơthể, hai cơ thể giống tiểu hài tử đùa nghịch trong bể nước hồi lâu mệt lử, cuốicùng lên phòng nghỉ.
Bất quá, hắn không thể giữ thân mình yên lặng được, ngón tay đùa nghịch máitóc cô, cuốn một lọn, thả ra, lại cuốn một lọn tóc, lại buông. Tóc của cô mượtmà thật khiến người khác yêu thích không muốn buông tay.
- Anh có biết ba mẹ em mất như thế nào không?
Đây là tâm tình sâu kín của cô không bao giờ muốn thổ lộ với ai, nhưng mộtkhi thân thể đã hoàn toàn trao cho hắn thì cũng nên chia sẻ nội tâm của cô từngchút một với hắn.
Chuyện này thình lình diễn ra làm Lôi Tân Dương giật mình, nhưng hắn nhanhchóng khôi phục lại tinh thần, duỗi tay kéo cô vào trong lòng mình, ra vẻ thoảimái:
- Em rất ít nói, chưa bao giờ nói ra tâm sự của mình.
Qua bác Hạ hắn cũng tìm được một ít thông tin.
Một lát sau, Tống Oánh Tâm nói giọng đều đều.
- Ngày đó, gia đình em đi về nhà ông ngoại ở trên vùng đất núi đá, mấy năm đólại có thông tin rằng địa hình vùng này sẽ có nhiều trận động đất, ba mẹ em muốnkhuyên ông ngoại đến Đài Bắc ở cùng, ông ngoại không thích cảm giác ăn nhờ ởđậu, ông cứ dùng dằng mãi, không ngờ đêm hôm đó đột nhiên có động đất, ba mẹ vìbảo vệ em cùng ông ngoại nên bị ngã đập đầu vào vách tường chết, sau ông ngoạiluôn tự trách mình nên ông ngã bệnh không dậy nổi.
Thì ra đây chính là chuyện xưa của cô, hắn nhớ tới hình dáng cô lủi thủi tạigóc vườn hoa đêm hôm đó, tâm, khẽ nhói đau, hôn nhẹ lên trán của cô.
- Ba mẹ rất yêu em, em đừng tự trách mình nữa.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, hắn hiểu lòng của cô.
- Đúng vậy, em luôn tự trách mình, nhưng ông nội nói với em, nếu ba mẹ ở trêntrời cao kia thấy em luôn dằn vặt như thế, họ sẽ rất đau lòng, ông nội muốn emdũng cảm sống tiếp, như thế mới có thể báo đáp được sự hi sinh của ba mẹ.
- Anh tin họ ở trên cao kia, nhất định đang mỉm cười nhìn em, em là một ngườicon gái mạnh mẽ mà.
Hắn dùng nụ hôn để lau đi nước mắt của cô, cô mỉm cười với hắn nhưng mà vẫnchưa tha cho hắn.
- Anh chẳng đang hận em lắm sao, vừa rồi còn mắng em là người con gái xấunhất thế giới còn gì.
- Anh cho em mắng đấy, sắc lang, mê gái, sắc dục huân tâm… cho em mắng thỏathích đó.
Hắn hẳn đang khích lệ cô…
Hai tay vòng qua thắt lưng hắn, Tống Oánh Tâm làm nũng, mặt tựa vào trướcngực hắn, lắng nghe nhịp tim đang đập.
- Tâm tình em đang tốt, hay là để ngày mai mắng chửi vậy?
Vừa nói xong, ý thức của cô mơ mơ màng màng, cô chuẩn bị đi gặp Chu Công mấtrồi.
- Ngủ đi, Tâm Tâm bảo bối của anh, anh sẽ bảo vệ em.
Giờ khắc này, hắn bắt đầu mơ hồ quá, người con gái này thật sự thuộc về hắnsao? Cô rất kiên cường, độc lập tự chủ, hắn không có cách nào hoàn toàn nắm giữtrong lòng bàn tay… Nhận thức được điều này tim hắn có cảm giác khó chịu vôcùng.
Lúc này đây, hắn chỉ có cách, đem người con gái này ôm chặt trong lồng ngựchắn, khắc sâu hình ảnh của nàng trong tâm trí.
☆☆☆
Mỗi ngày nhàn nhã ngồi dưới gốc cây đại thụ đọc sách, cuộc sống giống như mộtcon công trùng, đây có phải là rất hạnh phúc?
Đúng vậy, nàng không thể nào soi xét hết, nhưng cảm giác cuộc sống này thậtquá giống là nằm mộng, không có chút chân thực, thời gian qua nhiều lắm, đầu óckhông tự giác sẽ suy nghĩ miên man, dẫn đến người bên cạnh cũng bị lung lay suynghĩ, cô muốn đi tìm một công việc nào đó. Đêm qua, cô cùng Lôi Tân Dương nằmtrên cỏ đếm những ngôi sao trên bầu trời đêm, hắn bác bỏ đề nghị của cô.
- Anh không phải không nuôi nổi em, sao lại ra ngoài tìm việc?
Lôi Tân Dương kích động, cứ như việc cô ra ngoài đi làm là đi ngoại tìnhvậy.
- Làm việc không nhất định là để kiếm tiền, em cần một mục tiêu để sống.
Tuy rằng Tống gia không phải hào môn thế gia, nhưng cũng có chút gia sản, ôngnội hồi còn sống lại là kiến trúc sư có tiếng, có thể đoán, tài sản ông để lạicho cô đủ để cả đời này cô không lo ăn lo mặc.
- Em nên để tất cả tâm tư đặt hết lên người anh.
Hắn không muốn chút nào, cô muốn đi ra ngoài làm việc, sau này chẳng phải mỗingày hắn đều phải đề phòng lo lắng sao, lo rằng nàng sẽ biến thành một chú bướmnhỏ bay khắp nơi?
- Trong lòng em anh mãi mãi xếp ở vị trí số 1, việc làm sao có thể so với anhđược?
Tống Oánh Tâm phát hiện hắn ăn phải giấm chua, cô đành thương lượng, hắn dựnglỗ tai lên giây lát, sau đó tiến hành kiểm tra.
- Hiện tại em không đi làm, anh đương nhiên xếp số 1 trong lòng em, sau nàyem đi làm, chắc chắn gì còn nguyên như thế.
- Anh xem công việc ở vị trí số 1, chưa chắc những người khác cũng đặt côngviệc lên đầu.
Cô không có ý trách hắn, có đôi khi hắn làm thêm giờ nên không về ăn tối vớicô, cô có thể hiểu và bỏ qua, công việc có nhiều chuyện phát sinh, khó tránh.Hiện tại chẳng có công việc nào là nhàn nhã, hơn nữa hắn lại là ông chủ, nếu hắnngày nào cũng về nhà ăn tối đúng giờ, cô lại còn sợ không biết bao giờ công tysẽ bị phá sản.
Hắn không vui lấy tay di di lên cổ cô, tức giận nói:
- Người phụ nữ không có lương tâm này, nói muốn đếm sao, anh liền cùng em nằmđây đếm sao, tại sao em dám nói anh đặt công việc lên hàng đầu hả?
Hắn nói rất có lý, nhưng hai chuyện khác nhau sao lại nói một lúc? Quên đi,tại sao phải tranh giành với hắn chuyện nhỏ này, trọng yếu là chuyện đi làm.
- Em mặc kệ, em muốn đi làm, anh yên tâm, em biết cách điều chỉnh mọi việc ổnthỏa mà.
- Anh không thích vợ anh ra ngoài đi làm, vợ anh là người duy nhất được anhyêu thương trong đời này, anh muốn vợ anh ở nhà, để mỗi ngày đi làm về anh đượcngửi mùi hương của em, được nghe thấy tiếng em cười.
Cô khẽ cau mày, khẩu khí của hắn thật sự làm cho người ta rất muốn đánh hắnmột quyền, “tư tưởng nam nhân là như vậy sao?”
- Người đàn ông nào cũng thế cả.
- Nếu em kiên quyết ra ngoài đi làm?
Người đàn ông này hình như đã quên rằng cô là một người độc lập tự chủ, cômuốn cái gì thì sẽ làm cái đó, trừ phi hắn biến thành tội phạm nhốt cô lại, nếukhông hắn không có cách nào bắt ép cô làm theo ý hắn.
- Anh đành phải mỗi ngày đem em đi theo bên người.
Bởi hắn sợ hình ảnh tiêu sái của hắn bị phá hủy, không còn biện pháp nàokhác, đành chọn cách này.
Từ sự tình đi Ôn Tuyền quán lần trước, cô sẽ không bao giờ để lời nói đùa củamình khiến hắn hành động, nam nhân này rất nghiêm túc, tuy rằng hắn thoạt nhìnhoàn toàn không phải như vậy .
Cô thật sự bị hắn đả bại! Nhưng, chẳng lẽ cứ như vậy thỏa hiệp sao? Cô khôngmuốn, nhưng cũng lại không thể mở cuộc cách mạng với hắn!
Tống Oánh Tâm khoanh tay trước ngực, cô thở dài, thực không hiểu người namnhân này rốt cục đầu óc đang suy nghĩ gì? Hắn muốn biến vợ hắn thành một con côntrùng không có tiền đồ gì, chỉ biết an phận thôi sao?
Không được, cuộc sống như thế sẽ làm người ta thở không nổi, cô muốn đi làm,dạy học cũng được, ngẫm lại xem, hắn có công việc của hắn, không có khả năng mộtngày hai mươi tư giờ lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm được, nếu cô lén sau lưnghắn đi ra ngoài làm việc, hắn cũng sẽ không phát hiện.
Phải không? Hắn thật sự không phát hiện sao? Không biết vì cái gì, cô cảmthấy hắn không phải dễ dàng bãi bình như vậy.
- Thiếu phu nhân, tôi có quấy rầy cô không?
Bác Hạ cầm trên tay một chồng thư từ đi tới, từ ngày chính mắt thấy Lôi TânDương tỉ mỉ bày bàn tiệc dưới ánh nến, Bác Hạ đã tự động sửa miệng xưng TốngOánh Tâm thành Thiếu phu nhân.
- Bác Hạ có chuyện gì xin cứ nói ạ, cháu rảnh rỗi mà, nếu làm được, cháu sẽgiúp ạ.
Cô nhảy người lên, lòng đầy cho mong, kỳ thật, cô từng nghĩ quay về phòng bếptiếp tục làm đồ đệ của dì Hồng, nhưng quan hệ giữa cô và Lôi Tân Dương có chuyểnbiến, địa vị cô trong cảm nhận dì Hồng cũng từ “Tâm Tâm tiểu thư” biến thành“Thiếu phu nhân”, căn bản không cho cô chạm vào phòng bếp.
Bác Hạ không nhịn được nở nụ cười, bác nhìn ra được Thiếu phu nhân sắp mốcmeo.
- Tôi không sao, chính là nghĩ muốn cùng Thiếu phu nhân xác định một việc,Thiếu phu nhân biết sinh nhật thiếu gia sắp đến không?
- Sắp đến sinh nhật Lôi Tân Dương sao? Khi nào ạ?
Bác Hạ đem số thư tín chúc mừng sinh nhật cho cô, có câu lạc bộ Mỗ gia gửithiệp sinh nhật đến.
- Là mùng 5 tháng sau, trước kia thiếu gia không ở nhà, chúng tôi cũng khôngnghĩ tới việc làm sinh nhật cho cậu ấy, nhưng hiện tại có cô ở đây, trong nhà đãlâu không có náo nhiệt, chúng tôi muốn nhân cơ hội này tổ chức yến hội được haykhông?
Cô có thể lý giải ý tưởng của bác Hạ, hồi tưởng lại khung cảnh nơi đây trướckia, mỗi dịp cuối tuần rất huyên náo, trái ngược hẳn với tình hình hiện tại ảmđạm gần như cô tịch… Sinh nhật này là một dịp thích hợp để làm sống lại sự náonhiệt ấy.
- Bác Hạ, cháu nghĩ sinh nhật Lôi Tân Dương chúng ta sẽ làm một buổi thịtnướng, mời Lục đại ca cùng Diêm đại ca tới.
- Tôi hiểu.
Không xong! Cô đột nhiên phát hiện sự hiểu biết của cô về hắn còn có hạn.
- Anh ấy thích cái gì vậy bác?
- Thiếu gia từ nhỏ cái gì cũng không thiếu, cậu ấy không có thích thú đặcbiệt với món đồ nào hết, tôi nghĩ, món quà chỉ cần xuất phát từ tâm ý Thiếu phunhân, thiếu gia nhất định sẽ thích.
Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân hiện tình cảm hoàn hảo, bác ta hoàn toàn có thểđoán được vài năm sau, chỗ này sẽ có tiếng trẻ con khóc, này tòa biệt thự này sovới trước kia sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều. Bác rốt cục hiểu được lão thái gia tạisao nhất định làm mọi cách để cô trở thành cháu dâu, ông ấy nhất định đã sớmđoán được kết quả ngày hôm nay.
Tâm ý sao? Điều này không khó, nhưng, như thế nào mới có thể khiến hắn rấtcảm động, làm sao biết được hắn muốn gì? Nếu là thứ tự tay cô làm ra… Cô nghĩđến một ý kiến hay! “Dì Hồng biết làm bánh ngọt đúng không nhỉ? Mình sẽ làm choLôi Tân Dương bánh ngọt.”
- Tôi làm bánh ngọt không giỏi lắm, Thiếu phu nhân hãy tìm một cô giáo chuyênnghiệp để hướng dẫn nha.
- Cháu phải tìm cô giáo chuyên nghiệp về bánh ngọt ở đâu ạ?
- Thiếu phu nhân có thể mời Diêm thiếu gia hỗ trợ, khách sạn Diêm Lệ Viên córất nhiều đầu bếp giỏi về bánh ngọt.
Đúng a, khách sạn Diêm Lệ quả thật rất nhiều đầu bếp chuyên về bánh ngọt,Diêm đại ca sẽ không tiếc mà cho một người tới dạy cô, nhưng chuyện này khôngthể để Lôi Tân Dương biết, cô muốn cho hắn một sự bất ngờ, cho nên chẳng nhữngmuốn bác Hạ cùng Dì Hồng giữ kín bí mật mà còn cả Diêm đại ca cũng thế.
Thật tốt quá, rốt cục thì cũng có chuyện để bận rộn, cô đột nhiên cảm thấytoàn thân dồi dào sức sống.
Sự tình quả nhiên tiến triển rất thuận lợi, bởi vì Diêm Nhược Thiên hỗ trợcho cô, hằng ngày cô đều tới Diêm Lệ Viên học làm bánh ngọt, tuy rằng cô khôngcó một đôi tay khéo léo, nhưng cố gắng thì sẽ có thành quả, đây không phải làmột cuộc thi, quan trọng là có thành ý, thành quả đạt được cô chỉ cần khoảng 60%là được.
Quả nhiên như cô sở liệu, cô không có được trời phú cho năngkhiếu làm bánh, nhưng cần cù bù thông minh cố gắng một tuần lễ cô đã có thể làmmột chiếc bánh ngọt xinh xắn, nhưng cô quên mất mình còn có một quả bom bên cạnh– Lôi Tân Dương.
Đang đi học làm bánh không thể nghỉ giữa chừng, đây là lễphép, cũng là tôn sư trọng đạo, nhưng quả bom hẹn giờ này lại cố tình chọn thờiđiểm này quấy nhiễu cô, điện thoại reo lần một cô không nghe, lần hai, lần bacũng thế… Cuối cùng cô chỉ còn cách giả vờ đi wc để nghe điện thoại
Lần đầu tiên cô lừa hắn “ở WC”, hắn có thể chấp nhận, nhưngthêm một lần nữa, hắn liền hoài nghi, lại một lần nữa, hắn bắt đầu khó chịu,được rồi, đành lấy lý do đi mua sắm quần áo để lấy lại tín nhiệm của hắn.
Qua một vài lần, cô nhận mình không hợp với vai diễn nữ nhântiêu xài hoang phí của cải của chồng, đương nhiên, cô không dám nói nhàmchán.
Không sao cả, Tống Oánh Tâm cổ vũ mình, quá một ngày là mộtngày, cắn răng, chuỗi ngày này rất nhanh chấm dứt, khi hắn nhìn thấy chiếc bánhsinh nhật, nghi hoặc trong lòng chắc chắn được giải đáp.
Buổi luyện tay nghề vừa kết thúc, chuông điện thoại lại vanglên, lần này người gọi là bác Hạ.
- Bác Hạ, có chuyện gì vậy?
- Thiếu phu nhân, thiếu gia rất nghi ngờ hành tung gần đây củacô, cậu ấy vừa gọi điện thoại hỏi tôi rốt cục cô đang làm gì? Tôi nói khôngbiết, cậu ấy nghi ngờ cả tôi, còn hỏi, có phải tôi liên kết với cô gạt cậu ấykhông, tôi bị cậu ấy dọa cho đổ mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ?
Lôi Tân Dương phản ứng đúng là bình thường, từ cô không tìm rakết quả gì, đương nhiên muốn tìm kiếm thông tin từ người trong nhà.
Xem ra, về nhà phía trước nàng phải vòng quanh quá đi vàotrong đó đột kích, trên danh nghĩa là cho hắn kinh hỉ, trên thực tế là dời đihắn đích bệnh đa nghi, qua hai ngày nữa chính là hắn đích sinh nhật, nàng cũngkhông thể ở thời điểm này thất bại trong gang tấc.
- Bác Hạ, giờ cháu qua công ty anh ấy, bác có biết địa chỉcông ty anh ấy không?
- Trong nhà có danh thiếp ghi địa chỉ công ty thiếu gia, tôisẽ nhắn tin cho thiếu phu nhân.
Qua tin nhắn, cô nhanh chóng tìm được phòng làm việc của hắn,lúc cô nhìn thấy công ty hắn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, chỉ nhìn mặt tiềncủa công ty đã đủ khiến cô trợn tròn mắt. Đúng vậy. Lôi Tân Dương thực có danhtiếng, tòa nhà này thật to lớn vô cùng. Chồng nàng quả thật không phải một nhânvật bình thường.
Bác Hạ hiển nhiên trước đó đã gọi điện thoại, nhân viên lễ tânnghe cô báo danh, lập tức cung kính đưa cô tới phòng của Lôi Tân Dương, Thư Ký AKỳ vừa thấy cô nhanh chóng tiến tới nghênh đón.
- Thật ngại quá, tôi vừa đi qua đây, có thể gặp anh ấy mộtchút chứ?
- Phu nhân đến lúc nào thì lúc ấy giám đốc đều rảnh.
Trợ lý chẳng những cần mắt sắc, mà còn phải tai thính, làngười gần giám đốc nhất, hắn biết ngày nào giám đốc cũng gọi điện thoại cho vợlàm nũng, vị trí của vợ trong lòng giám đốc không cần nghĩ nhiều cũng đoán rađược, tuy nhiên, hắn không hiểu là giám đốc kết hôn khi nào. Kỳ thật, chuyệntình cảm của giám đốc hắn không có biết gì, tin tức hắn đọc trên mấy tạp chí lácải còn nhiều hơn thu được từ miệng giám đốc.
- Có thể không thông báo chứ? Tôi muốn cho anh ấy một sự bấtngờ.
- Đương nhiên, phu nhân có thể vào, nhưng, phu nhân tốt nhấtnên chuẩn bị tâm lý,mấy hôm nay tinh thần của giám đốc mưa nắng thất thường.
A Kỳ đùa giỡn nhắc nhở.
Tống Oánh Tâm cười gật đầu tỏ vẻ đã biết, thông qua bác Hạ côđã biết phần nào, chỉ mong khi hắn gặp cô sẽ không làm gì bậy.
Mở cửa, đóng cửa, dù cô đã rất nhẹ nhàng nhưng mà lỗ tai hắnthực là mẫn tuệ.
- A Kỳ, lại làm gì đó?
Lôi Tân Dương tưởng trợ lý, không ngẩng đầu lên, hay thấy hắntâm tình không tốt nên phá quấy đây? Không ngờ phát hiện ra là cô đến, – Khôngphải em đang làm nữ nhân hoang phí sao, sao có thời gian tới đây?
Phát hiện cơn tức giận của hắn, cô nhu mì bước tới ngồi lênđùi hắn, hai tay mềm mại matxa cổ hắn,
- Không phải anh thích em ăn mặc xinh đẹp sao?
- Không cần, đối với anh, em xinh đẹp nhất lúc không mặcgì.
Ngửi được mùi hương của cô, thân thể hắn nhanh chóng đầu hàng,muốn vùi sâu vào thân thể mềm mại kia.
- Đầu óc anh không thể rời xa cái cảnh đó sao?
Cô dỗi hờn.
Đúng vậy, hiện tại đầu óc hắn toàn hình ảnh sắc dục, nhưngtrước mắt còn có một việc phải giải quyết.
- Em muốn làm nữ nhân hoang phí cũng được, nhưng trong tủkhông có quần áo mới, có phải là không xứng với danh hiệu này không? Anh nghĩ,tám phần là em giấu anh đi làm bên ngoài.
Nam nhân này đúng là kẻ trộm, không ngờ sau lưng lại chạy tớimò mẫm tủ quần áo của cô, cô đúng là không thể xem nhẹ hắn, nhưng cũng là do côtiết kiệm cho hắn mà,
- Em rất muốn xứng với danh hiệu ấy, nhưng mà chưa tìm được bộnào vừa mắt, đang để dành tiền đấy. Còn nữa, anh đúng là đại thiếu gia, khiếmkhuyết những kiến thức cơ bản nghiêm trọng, tìm việc không dễ dàng và nhanhchóng thế đâu.
Hắn nghi ngờ cô vô cùng, bởi vì bộ dạng gần đây của cô rất kỳlạ, giác quan thứ sáu nói cho hắn, cô đang âm mưu chuyện gì đó, nhưng cô khônghề nói cho hắn khiến hắn vô cùng khó chịu.
- Mấy giờ thì anh tan làm về nhà?
Không thể nào di chuyển được sự nghi ngờ của hắn, cô đành nóitrống lảng.
- Sao… Có chuyện gì mà muốn anh nghỉ làm về nhà thế.
Nữ nhân này lại rắp tâm chuyện xấu gì rồi, hắn biết mình sắpbị lừa rồi nhưng mà không tài nào dứt ra được.
Nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn, Tống Oánh Tâm khiêu khích:
- Chúng ta ở trên giường cùng nhau uống rượu mua vui?
- Anh có ý kiến hay hơn, mua vui ngay ở đây, thế nào?
Hắn căn bản không quan tâm đáp án, hai tay sớm đã không anphận lần mò trong quần áo cô, đúng là “định làm tướng lại chỉ được làm quân”
- Anh đừng có làm loạn!
Vội vàng ngăn cản hắn, cô lại vội quay đầu ra cửa xem tìnhhình bên ngoài, cô gấp như kiến đang bò trên chảo nóng. Thật sự không biết làmthế nào, lúc ở khách sạn về không kịp thay đổi “quần áo lao động” thành đồ âuphục, vốn do sợ hắn phát hiện dấu vết bánh ngọt, nhưng hắn lại sớm hơn cô mộtbước, nhanh chóng khiến cô rơi vào tình cảnh này, cô vừa sợ hắn làm loạn, vừa sợhắn phát hiện ra sự bất ngờ kia.
- Hiện tại đến phiên anh dạy em hưởng thụ, đùa với lửa sẽ bịlửa thiêu, là do em tự tìm đến, sao lại bảo anh buông tay?
Ai bảo cô không chịu an phận, ngồi trong lòng hắn khiến hắnmột phen dục hỏa hừng hực, lúc này sao có thể buông tha?
- Không dám… Sau cũng không dám … nữa… A…
Cô muốn cắn rơi đầu lưỡi mình, cô nên nghĩ biện pháp ngăn cảnhắn, như thế nào trái lại phát ra cái loại này thanh âm phụ họa hắn? Không thể,nhưng, cô giống như biến thành kẹo đường, tiểu gia hỏa của hắn thật sự là mêngười… Không được, cô không có cách nào chống đỡ.
- Tâm Tâm bảo bối của anh thật đúng là mẫn cảm.
Lôi Tân Dương trêu chọc cười nói, bộ dạng yếu ớt kiều mỵ kiamời gọi hắn hung hăng chà đạp cô.
- Nếu có người… Vào thì sao… A…
Cô đã đạt một lần cao trào.
- Trợ lý của anh rất thông minh, cậu ấy biết không nên tùytiện xông vào phòng có cô nam quả nữ một chỗ.
- Tiểu tử kia theo hắn lâu như vậy, còn không hiểu được mà đềcao cảnh giác, hắn sớm đã đổi người.
- Anh thực có kinh nghiệm a!!!
Tống Oánh Tâm tức giận đánh hắn một cái, nhưng lập tức hắn lạihung tợn đưa vào.
- Ghen tị sao?
Hắn cười đắc ý, công việc cùng giải trí của hắn được phân biệtrõ ràng, bạn chơi sao đến được nơi này? Nhưng cô là vợ hắn, danh chính ngônthuận có thể làm được việc này ở nơi đây.
- Anh đúng là bại hoại!
Hắn cố ý chọc giận cô, cô trừng phạt hắn nhưng cuối cùng phóngthích dục vọng của hắn, làm hắn hại lại chính mình, rốt cục bọn họ ai là nô lệcủa ai? Không sao cả, hai người bọn họ cam tâm hi sinh vì đối phương…..
Sau đó bọn họ rời công ty đi vào khách sạn dùng bữa tối, TốngOánh Tâm không có gì ấn tượng, duy nhất rõ ràng một việc — nơi đây mọi người đềubiết rằng bọn họ tại văn phòng làm chuyện kẻ khác phải mặt đỏ tim đập nhanh ,thật mất mặt, cô sao có thể làm chuyện xấu hổ như thế.
- Em không cần để ý người khác, trong mắt em chỉ cần có anh làđủ rồi.
Hắn hiển nhiên đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì.
Việc đã đến nước này, hình tượng của cô coi như vô phương cứuchữa rồi, thôi sau này hạn chế không tới văn phòng hắn nữa là ổn.
- Tân Dương, hôm nay rảnh rang đưa vợ đi ăn tối sao?
Luật sư của Lôi gia vừa lúc cũng ở đây.
- An Tường thúc, đã lâu không gặp, gần đây chú khỏe không?
Lôi Tân Dương tự nhiên hào phóng đứng dậy tiếp đón, còn nữnhân đối diện căn bản hận không thể tìm cái hố chui xuống, thật sự là rất thẹnthùng!
- Xem hiện tại, hai người hình như rất tốt.
- Dạ, như keo như sơn.
Lôi Tân Dương liếc mắt nhìn Tống Oánh Tâm.
- Thật sự là quá tốt, chứng kiến hai người tình cảm tốt nhưvậy, tôi cuối cùng tính có thể yên tâm, thôi, khách đang đợi tôi, không quấy rầythời gian ngọt ngào của hai vợ chồng, bất quá trước khi về thì qua bàn tôinhé.
An Tường thúc vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Gật gật đầu, hắn dùng chân nhẹ nhàng đá nữ nhân đối diện mộtlần, ám chỉ cô không nên xấu hổ, tốt xấu gì cũng phải chào hỏi một lời, cô rốtcục nhớ lại lễ phép lịch sự, nhưng An Tường thúc chạy tới chỗ khác mất rồi. Hắnkhông quên mượn cơ hội giễu cợt cô, da mặt của cô sao lại mỏng như thế chứ? Saunày hắn sẽ từ từ dạy dỗ cô.
Nghe vậy, thình lình rùng mình một cái, cô tuyệt đối sẽ khôngchịu nổi sự dạy bảo của hắn đâu!