Trong bệnh viện, Phong Thanh Lâm tắt hết các loại tin tức trên mạng, nhìn Giải Dương đang nghiên cứu thực đơn, hỏi: “Đào Ương thật sự sẽ đến sao?” 
“Ừm.” Giải Dương lật thực đơn lại. “Đào Ương lẽ ra là người cuối cùng trên thế giới này không muốn bị bệnh với Cừu Hành. Bây giờ có cơ hội để ngăn Cừu Hành khỏi bệnh. Cơ hội này có khả năng là cơ hội cuối cùng và duy nhất, một sự cám dỗ lớn như vậy ngay cả khi hắn biết đây là một cái bẫy nhưng hắn vẫn lao đến để xác nhận sự thật.” 
“Vậy nếu hắn không đến, hoặc sai người khác đi … “ 
“Có thể, nhưng xác suất rất thấp. Giờ hắn đã thua quá nhiều rồi, mất đi con át chủ bài, rơi vào trạng thái chạy không thoát, phải trốn lủi một thời gian dài. Hắn đã trả gần như tất cả mọi thứ cho sự “hoàn hảo” của “tác phẩm nghệ thuật” liên quan đến Cừu Hành này, liên quan đến việc lần trước “tác phẩm nghệ thuật” có mất đi tính “nghệ thuật” hay không. Cơ hội cuối cùng này, hắn tq sẽ không mượn tay người khác.” 
Phong Thanh Lâm cau mày nghe, nhìn về phía Ngô Thủy đang nói chuyện với cửa tiểu khu, và lắc đầu: “Cháu luôn cảm thấy không đáng tin cậy.” 
“Nói cái càng làm cho cậu không yên ổn, Đào Ương có lẽ đã trốn trong bệnh viện rồi.” 
Giọng Phong Thanh Lâm dương cao: “Cái gì?” 
Giải Dương vẫy tay: “Vững vàng đi, đừng lo lắng, cho dù mấy ngày qua hắn có trốn được vào đây cũng không mù quáng mà chạy lại. Hắn sẽ tìm cơ hội an toàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-bi-benh-nan-y/1728169/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.