Trên đường đến trường, thỉnh thoảng cậu quay sang nhìn vào mái tóc của anh, còn muốn đưa tay ra vò xem liệu tóc anh có rụng như lông mèo hay không. 
Cừu Hành ngay từ lúc bị Giải Dương ‘nhìn lén’ thì đã để ý tới mấy động tác nhỏ của cậu rồi, anh cẩn thận chỉnh lại tư thế ngồi, cuối cùng chọn tư thế mà anh cho là đẹp trai nhất rồi cầm điện thoại đọc email, tay kia cầm tay Giải Dương, không ngẩng đầu lên hỏi “Hồi hộp à?” 
“Hồi hộp?” 
Giải Dương tỉnh táo trở lại, sau một lúc mới nhận ra anh đang hỏi cái gì, thấy anh rõ ràng là không biết mình bị rụng tóc, cậu mất hai giây để nghĩ rồi nói: “Có một chút.” 
Cậu quyết định làm người tốt một lần, khi lễ tốt nghiệp kết thúc cậu sẽ nhắc anh  một điều tàn nhẫn là anh bị rụng tóc rồi. 
Khi nghe thấy câu này, Cừu Hành bóp bóp tay Giải Dương, an ủi như bố mẹ an ủi con: “Không sao đâu, đây chỉ là lễ tốt nghiệp thôi, Không có gì phải hồi hộp cả.” 
Giải Dương nhìn Cừu Hành đang nắm tay mình, giả vờ không nhìn thấy mồ hôi lòng bàn tay cầm điện thoại di động đọc email của anh, hỏi vặn: “Thế anh có hồi hộp không?” 
Cừu Hành cười hừ một tiếng, coi thường nhìn lại: “Chỉ có trẻ con mới hồi hộp vì mấy cái dịp nho nhỏ như này thôi.” 
Ok, đồ trẻ con. 
Nhà cậu chỉ cách Đại học C mười phút lái xe, Cừu Hành ngồi bên cạnh cuối cùng cũng đặt điện thoại di động xuống. Anh thấy bóng mình đang chiếu trên cửa sổ xe, sau đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-bi-benh-nan-y/1728105/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.