Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, Quý Trạch Huy với Đồng Kiếm đến khách sạn, ba người họ sửa sang xong rồi xuống lầu, lên chiếc xe hơi sang trọng do khách sạn cung cấp và đi đến địa điểm tổ chức tiệc.
Đồng Kiếm chạm vào chiếc ghế êm ái dưới mông và thốt lên: “Khách sạn này xịn thật đấy! Mặc dù tôi ở khách sạn khác cũng ở phòng tổng thống nhưng chưa bao giờ được ngồi xe như này, xe này xịn quá.”
Giải Dương cười cười và không nói gì.
Quý Trạch Huy ngồi ở sau lưng Giải Dương, nhìn Đồng Kiếm đang cười ngốc nghếch, không thể giải thích được cảm giác mà nói “Đồng Kiếm, cậu gà lắm, không phải ai ở phòng tống thống của khách sạn này cũng có xe tốt như thế này đâu.” Bà chủ mới có được ưu đãi như này đó.
Đồng Kiếm bối rối nhìn sang mùa Quý Trạch Huy: “??Tại sao thế??”
“Bởi vì khách sạn vừa đầu tư xe mới chứ sao.” Giải Dương trả lời thay, nhìn Quý Trạch Huy cảnh cáo rồi hỏi Đồng Kiếm: “Thần Hạo với Quý Trạch Huy đến chưa?”
IUD lần này được không ít giải thưởng, Hứa Thần Hạo với IUD cũng được mời đến.
Đồng Kiếm lập tức phân tâm nói: “Anh Lam đang bận quay phim, không rảnh nên chỉ dự lễ trao giải ngày mai, còn anh Hạo không thích dự tiệc tối nên chỉ tham gia lễ trao giải ngày mai, bọn họ đều tối nay mới bay.
Giải Dương gật đầu hiểu ý.
Xe chạy được nửa đường, Đồng Kiếm nhận được điện thoại của người đại diện, co rụt vào nói chuyện với người đại diện. Quý Trạch Huy nhìn thấy rồi lén lút đến gần Giải Dương nhỏ giọng nói: “Tin mới đây.”
Giải Dương quay sang nhìn Quý Trạch Huy.
Quý Trạch Huy vừa liếc Giải Dương vừa nói: “Hoàng Thiên bị mất tài nguyên bây giờ đột nhiên lại có, không biết lại lấy từ đâu ra nữa.”
Giải Dương giật mình.
“Gần đây Mộc Chu Dịch cũng có tài nguyên, Hoàng Thiên muốn phát hành một album cho cô ấy, team sáng tác đã đầy đủ rồi, Nguyên Bàng cũng có trong team, Hoàng Thiên cũng đầu tư vào một bộ phim nữ chủ cổ đại. Ngoài ra, mỹ phẩm nổi tiếng cũng có ý muốn cho Mộc Chu Dịch đại ngôn, khó tin thật đấy! Danh tiếng của Mộc Chu Dịch đã nát như vậy….chậc chậc, cô ấy và Hồng Chí Kiệt…..”
Ánh mắt hóng hớt của Quý Trạch Huy nhìn Giải Dương.
Thiến Lệ, là một công ty con của Phong Hoa, là nơi Phong Thanh Bách đến công tác, Giải Dương đã tìm hiểu thông tin để thoả mãn sự tò mò của Quý Trạch Huy, cậu nói: “Có nhiều hơn là một Hồng Chí Kiệt.”
Quý Trạch Huy đã ngạc nhiên, sau đó thậm chí còn vui mừng hơn, nói: “Chúa ơi, cô ấy thực sự là– ” 
Giải Dương im lặng. Quý Trạch Huy cũng im ​​lặng và nhanh chóng ngồi lại với cái bụng đầy chuyện bát quái, không biết não lại nghĩ cái gì, ánh mắt thay đổi, trong đầu nghĩ được hẳn bộ phim.
Mười phút sau, xe dừng bên ngoài địa điểm tổ chức tiệc. Ban tổ chức lần này đặc biệt đặt phòng tiệc khách sạn resort, có một bãi cỏ lớn bên ngoài sảnh tiệc, nhìn rất tỉ mỉ.
Giải Dương, Đồng Kiếm và Quý Trạch Huy lần lượt bước xuống xe, bước qua thảm đỏ đơn giản dưới ánh đèn flash của giới truyền thông, cùng nhau bước vào địa điểm tổ chức tiệc. MC tiệc lập tức cử người lên đón tiếp, Giải Dương nở nụ cười chào hỏi nhân viên tiếp tân.
Sau khi chào hỏi, cả ba tạm biệt ban tổ chức, đi vào sân chính tổ chức tiệc tối, Quý Trạch Huy có kinh nghiệm xong còn quen biết nhiều người, chủ động giúp Giải Dương mở rộng mối quan hệ. Lúc đó cũng nhiều người chủ động bắt chuyện với Giải Dương, cậu cũng chỉ lễ phép trả lời.
Vòng đi vòng lại một lúc, Giải Dương không thấy Mộc Chu Dịch đâu cả, đang thử nghĩ xem có phải thông tin của Tần Thành có bị sai hay không thì thấy Mộc Chu Dịch và Nguyên Bàng đi từ chỗ khi yến tiệc đến hàng lang phía sau.
Hoá ra là đến từ sớm rồi.   
Dườnh như phát hiện ra ánh mắt của Giải Dương, Mộc Chu Dịch đột nhiên nhìn về phía Giải Dương. Hai người nhìn nhau, nụ cười trên mặt Mộc Chu Dịch thoáng chống biến mất, sau đó lập tức nhìn đi nơi khác, dẫn Nguyên Bàng đi ra chỗ khác.
Giải Dương thu hồi ánh mắt, trầm ngâm.
Mộc Chu Dịch quả thực đã thay đổi, ngoại hình vẫn như xưa nhưng ánh mắt không còn vẻ lo lắng, tự tin như trước, giờ nhìn trông có tính toán rõ ràng và tinh tế hơn.
Quả nhiên thất bại giúp cho chúng ta trưởng thành hơn.
Cậu tạm thời không dùng dị năng, trở về chỗ Đồng Kiếm đang ăn đồ ăn vặt, đưa dị năng vào bồn cây bên cạnh.
Lần này, trước khi rời khỏi thành phố B, cậu thường truyền hết dị năng cho Cừu Hành. Từ lúc dị năng cạn kiệt đến bây giờ mới là mấy tiếng cho nên bây giờ dị năng khôi phục không nhiều lắm, cho dù có dùng dị năng trên người Mộc Chu Dịch cũng không có nhiều tác dụng lắm.
Nếu mà chơi, thì phải chơi lớn thì mới chơi chứ nhỉ? **
Ngồi được một lúc, đột nhiên có một người dừng lại trước mặt Giải Dương.
“Xin chào.”
Giải Dương nhướng mắt liếc nhìn vị khách, cậu không quen biết gã, nhưng vẫn lịch sự đứng lên nói: “Xin chào.”
“Tôi là Chu Tử Bân.” người này cao ráo, có ngoại hình đẹp, giới thiệu xong thì lấy một danh thiếp đưa cho Giải Dương, ý khá là rõ ràng, “Nếu Giải tiên sinh ở thành phố W chán thì có thể gọi cho tôi, tôi hứa sẽ trả Giải tiên sinh bữa khác.”
Giải Dương liếc nhìn danh thiếp của gã, viết là người mẫu hợp đồng của một công ty nào đó, khách khí nói: “Cảm ơn, nhưng chắc tôi phụ ý tốt anh rồi, vì ngày mai tôi rời thành phố W rồi.”
Chu Tử Bân cười nhẹ nhìn Giải Dương với ánh mắt ‘bạn và tôi đều hiểu mà‘, nói: “Nhiều người cũng hay nói như vậy. Giải tiên sinh, tôi sẽ đợi cậu liên lạc.”
Giải Dương nhìn Chu Tử Bân rời đi rồi ngồi trở lại ghế sô pha.
Đồng Kiếm ở bên cạnh ngốc nghếch nói: “Gã ta đưa danh thiếp cho cậu vì hi vọng muốn xuất hiện trong mv của cậu?”
Giải Dương liếc nhìn danh thiếp rồi lắc đầu: “Có lẽ không phải.” loại thái độ như này chắc không phải.
Nửa giờ, tiệc tối bước vào giai đoạn sôi động nhất. Giải Dương bảo Đồng Kiếm cùng đi tìm Quý Trạch Huy, lúc đi ngang qua Mộc Chu Dịch và Nguyên Bàng, Giải Dương khẽ di chuyển ngón tay của mình đưa dị năng về phía Mộc Chu Dịch. Dị năng chạm vào quần áo Mộc Chu Dịch thì cậu lập tức cắt đứt dị năng.
Mặc dù dùng dị năng nhưng bàn tay vàng của Mộc Chu Dịch rất lớn, cậu cũng không mạo hiểm vì cậu không chắc chắn liệu mình bị bàn tay vàng tấn công hay bị bàn tay vàng ăn lại. Cơ thể của Cừu Hành vẫn chưa hồi phục nên cậu phải đảm bảo tuyệt đối cho dị năng của cậu.
Sau khi dị năng được nâng cấp, thời gian dị năng không kiểm soát hoạt động trong cơ thể con người được rút ngắn từ một giờ xuống còn nửa giờ.
Nửa giờ, vừa đủ để quan sát phản ứng của Mộc Chu Dịch.
Thời gian sau đó, Giải Dương thường xuyên để ý Mộc Chu Dịch.
Năm phút đầu, Mộc Chu Dịch vẫn không có biểu hiện khác thường, vẫn đang tươi cười nói chuyện với các nhà đầu tư.
Mười phút sau, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Giải Dương cảm thấy da cánh tay của Mộc Chu Dịch tái đi, không còn rạng rỡ như trước nữa.
Hai mươi phút sau, tóc đen bóng của Mộc Chu Dịch trở lên sơ rối.
Ba mươi phút sau, Mộc Chu Dịch đang đi cùng Nguyên Bàng chuẩn bị đi nói chuyện với nhà đầu tư tiếp theo, nắm lấy cánh tay của Nguyên Bàng, cả người nghiêng nghiêng.
Cả hai dừng lại ở một vị trí rất gần Giải Dương, Giải Dương nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nguyên Bàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mộc Chu Dịch trả lời: “Đột ​​nhiên em cảm thấy hơi khó chịu quá… Anh Bàng, anh có thể giúp em ngồi xuống một lúc được không?”
Giải Dương không nhịn được quay sang nhìn, sau đó lại nhanh chóng quay lại.
Nếu cậu nghe đúng thì giọng nói mỏng manh của Mộc Chu Dịch hình như biến mất?
Cả hai đi xa rồi, cậu không còn nghe thấy nữa.
Giải Dương không để ý nữa, nhấp một ngụm rượu.
Không biết dị năng của cậu có làm hỏng bàn tay vàng của Mộc Chu Dịch hay không, nhưng nhìn một loạt thay đổi trong cơ thể Mộc Chu Dịch vừa rồi, chắc là dị năng của cậu thanh lọc bớt bàn tay vàng rồi.
Điều này có nghĩa là hệ thống yêu thích trong não Mộc Chu Dịch thật sự có thể thanh lọc bớt?

Sau bữa tiệc, lúc trên đường trở về khách sạn, Quý Trạch Huy lại nói tin bát quái, anh ta nhỏ giọng đến gần Giải Dương và nói: “Hoàng Thiên giúp Mộc Chu Dịch hoạt động trở lại đấy, giúp Mộc Chu Dịch được hát ở lễ trao giải, tiết mục thứ 3 đếm từ cuối lên.”
Giải Dương nghe xong thì khựng lại, lúc sau không thể nhịn nổi cười.
Hát tại lễ trao giải? Mộc Chu Dịch có tham vọng đến mức thực sự muốn tẩy não một nhóm lớn gồm những người có thế lực trong giải trí bằng giọng hát của mình?? Nếu là trước đây nghe xong, cậu có lẽ sẽ cảm thấy phiền phức, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn cười thôi ấy.
Giọng nói hiện tại của Mộc Chu Dịch còn hát được không?
Quý Trạch Huy sững sờ trước nụ cười của Giải Dương, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giải Dương lắc đầu, nghĩ đến điều gì đó, sau đó nhìn Đồng Kiếm đang trò chuyện với mọi người trên WeChat hỏi: “Khi nào thì Trần Hạo và Kha Lam đến? Họ đang ở khách sạn với anh à? “
Đồng Kiếm gật đầu: “Đúng vậy, họ ở cùng khách sạn với tôi, họ đến rồi nhé! Đang trên đường đến khách sạn.”
Giải Dương nói: “Vậy thì bảo họ đến thẳng khác sạn tôi đang ở đi, anh cũng vào khách sạn tôi ở đi.” Vừa nói, cậu vừa nhìn Quý Trạch Huy nói: “Anh cũng vậy.”
Cả hai đều sững sờ.
Quý Trạch Huy hỏi: “Đột ngột thế á?? Liệu khách sạn còn phòng trống không thế?”
“Có chứ” Giải Dương giải thích “Để tránh đám paparazzi giả dạng khách du lịch đến chụp lén thì nhà tôi bao hết tầng 1 rồi.”
Quý Trạch Huy:” … “
Sau khi trở về khách sạn, Giải Dương bảo Tần Thành sắp xếp cho người đến khách sạn Đồng Kiếm và Quý Trạch Huy ở, đến xác hành lý qua đay, rồi gọi điện cho Cừu Hành, nói với anh chuyện cậu bảo mọi người đến khách sạn này ở.
Cừu Hành rõ ràng đang hưởng thụ cảm giác này, hiếm khi không ăn giấm nói: “Được rồi, muốn cái gì thì cứ nói cho khách sạn, họ sẽ cố gắng chiều em.”
Giải Dương cười hỏi: “Lễ trao giải ngày mai sẽ được phát trực tiếp trên mạng đó, anh có xem không?”
“Nếu em muốn, tôi có thể bớt chút thời gian  ngồi xem.”
Giải Dương biết nghe lời nói: “Em muốn.”
Sau vài giây yên lặng, Cừu Hành khịt mũi nói, “Vậy thì tôi sẽ dành ra một chút thời gian để xem vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.