🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ở nước M, Cừu Hành mặc áo ngủ đang ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ phòng khách sạn, đôi mắt và mặt bị bóng tối che mất, không rõ biểu cảm.
Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, một chiếc máy tính xách tay lặng lẽ được bật lên, trên màn hình máy tính phóng to những bài phốt do tài những khoản influences bôi đen Giải Dương làm ra, bức ảnh Giải Dương đang hơi ngu nhìn vào khoảng không chiếm gần hết màn hình.
“Ông chủ.” Hà Quân đứng cách chỗ Cừu Hành ba bước, hơi do dự  “Tôi có cần liên hệ với đội quan hệ công chúng không?”
“Không.” Cừu Hành đưa tay lên đỡ trán, giọng điệubình thản đến bất ngờ, có chút kỳ quái “Em ấy không nhờ tôi, sao tôi phải vội vàng giúp em ấy giải quyết.”
Hà Quân cố gắng không nhìn chiếc cốc trên thảm vừa bị Cừu Hành đập xuống, khéo léo đưa cầu thang cho anh để anh bước xuống: “Nhưng ông chủ và cậu Giải Dương hợp tác với nhau mà, nếu cứ tiếp tục để cậu giải hãm sâu trong mớ phốt như này, cũng phần nào ảnh hưởng tới ông chủ ——”
“Hợp tác?” Cừu Hành cười một cách kỳ quái, giọng điệu nhẹ nhàng, thể hiện sự mất hứng thú đối với một số việc nhất định. “Đó chỉ là chơi đùa cho vui thôi, Có ai khác biết về hợp tác giữa tôi và em ấy không?  Mấy thứ như này sao ảnh hưởng đến tôi được? Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Hà Quân Không biết anh đang nói thật hay là đang đùa, hắn đoán theo thói quen xử lý việc trước đây của anh, không dám nói thêm nữa, cúi người nhặt cái chén vỡ trên mặt đất lên, rời đi.
Cánh cửa đóng lại và căn phòng trở nên yên tĩnh.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Cừu Hành nhanh chóng mờ đi. Anh bỏ hai tay xuống, ngồi thẳng dậy nhìn màn hình máy tính, nhìn chăm chú vào khuôn mặt hơi ngu của Giải Dương trong ba phút, sau đó đột nhiên vươn tay che máy tính, nói: “Bình thường lợi hại lắm mà? sao giờ có thể bày ra vẻ mặt ngu ngốc như vậy? Đoàn đội Không biết lấy tiền đè tin tức xuống à? Thiếu kinh nghiệm thì phải đi hỏi? Chỉ ở đó để mọi người bắt nạt thôi à? ”
Anh lại lấy điện thoại ra, nhấp vào đoạn chat  của Giải Dương rồi xem lại, vẫn là một phong bì đỏ một đô la,  không có tin nhắn mới nào đến.
“Lúc trước không phải rất điêu luyện sao? Lần này sao lại không có động tĩnh gì vậy!”
Sau khi tức giận, anh giơ tay ấn cái đầu choáng váng của mình, đột nhiên tự giễu cười một tiếng để cả người chìm vào trong sô pha mềm mại, thở chậm lại.
“Tôi không thừa sức lực như vậy …” Anh chống tay lên tay vịn ghế sô pha, vẻ mệt mỏi  bệnh tật cũng từ từ hiện lên khuôn mặt, ngón tay dần dần buông lỏng “Em không cầu xin tôi, cũng đừng mong tôi giúp!”
Điện thoại rơi xuống thảm, phát ra tiếng trầm vang
Một giây tiếp theo, âm thanh dingdong, màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn mới.
……
Ngày hôm sau nổi tiếng của IUD tăng vọt, Văn ý gửi thông báo cho Hồ Tiêu, yêu cầu đưa tất cả các thành viên IUD đến công ty họp vào thời gian đã định, với thái độ khá kiên quyết.
Hồ Tiêu thông báo cho mọi người về cuộc họp, rồi vội vã đến gặp Giải Dương, rồi lên đường đến Văn Ý cùng với Giải Dương.
Giữa chừng, Giải Dương lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn WeChat cho Cừu Hành. Sau khi gửi nó,  sau đó cậu nhớ ra là lệch múi giờ, tắt WeChat và mở Weibo.
Cậu nghĩ rằng tin nhắn được gửi,Cừu Hành bét nhất sẽ không trả ít nhất vài giờ, nhưng cậu không ngờ rằng Cừu Hành trả lời tin nhắn trong vòng nửa phút.
Giải Dương: Anh có rảnh không? Tôi muốn nhờ anh vài chuyện.
Cừu Hành: Có chuyện gì thế?
Giải Dương ngạc nhiên hỏi: vẫn chưa ngủ hả?
Cừu Hành: Đừng có nói nhảm, có chuyện gì?
Giật mồng như vậy là đang ngủ bị đánh thức hả?
Giải Dương nói ngắn gọn: Tôi thích một cây đàn violin, nhưng cây đàn violin đó chỉ được bán ở nước M. Tôi muốn hỏi anh có rảnh không, nếu có thời gian, có thể mua giùm tôi được không?
Sau một lúc im lặng.
Cừu Hành: Em làm phiền tôi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như này à?
Giải Dương thừa nhận sai: Xin lỗi, vì chênh lệch múi giờ, tôi đánh phức anh à?
Lại tiếp tục Yên lặng trong một thời gian dài.
Khi Giải Dương tưởng Cừu Hành lại ngủ mất tiêu rồi thì tin nhắn của Cừu Hành gửi đến nội dung ngắn gọn xúc tích: không rảnh! Không được! Tự mình nghĩ cách đi!
Chắc chắn, cậu đánh thức Cừu Hành rồi,  giận như này.
Giải Dương đặt điện thoại xuống, nghĩ ngợi rồi lại cầm lên, trả lời Cừu Hành: Xin lỗi vì đã đánh thức anh, đừng tức giận, dễ nổi nóng sẽ gặp ác mộng, ngủ ngon.
Cừu Hành ở đó hoàn toàn yên lặng.
Khi xe dừng ở bãi đậu xe của Văn ý, Giải Dương cất điện thoại di động và cùng Hồ Tiêu xuống xe. Kha Lam và Đồng Kiếm đến sớm hơn bọn họ, nhưng không có đi lên, ở trong bãi đậu xe đợi bọn họ.
Sau khi bốn người gặp nhau, Đồng Kiếm lập tức nói: “Hình như Mạc Bân đã đến rồi, tôi nhìn thấy xe của anh ấy.”
Hồ Tiêu tâm trạng không tốt, đi về phía thang máy nói: “Để ý làm gì cậu ta có đến hay không, dù gì tí họp cậu ta cũng có mặt. Đừng có nói chuyện lung tung, có chuyện thì để Kha  Lam hoặc Giải Dương nói thay cậu, hiểu không? ”
Đồng Kiếm biết chính mình miệng hay nhỡ miệng, vội gật đầu đồng ý.
Bốn người lên thang máy, Giải Dương nhìn về phía tầng thang máy, hỏi: “Trong số rất nhiều công ty giải trí của thành phố B, Văn ý trình độ được lọt vào hạng nào?”
Hồ Tiêu trả lời: “Trung bình thấp hơn, Thu hút người mới nhưng thiếu hợp đồng cao cấp, không giữ được top, không giữ được người, mấy năm trước thị trường văn hóa chủ yếu là kinh doanh âm nhạc, những năm gần đây không có tác dụng, chuyển đổi dần dần và bắt đầu tập trung vào mảng điện ảnh và truyền hình. ”
Giải Dương hiểu ra, nói:“ Vậy anh có thể giúp tôi chú ý xem nơi nào có cao ốc văn phòng cho thuê, cứ tìm theo quy mô hiện tại của Văn Ý.”
Mọi người trong thang máy đều sửng sốt, Đồng Kiếm thậm chí còn “Hả” một tiếng.
Đúng lúc thang máy đến nơi, chỉ có thể tạm thời dừng chủ đề này và đi về phía phòng họp.
Trong phòng họp, Mạc Bân và Hoàng Mặc, giám đốc quản lý bộ phận nghệ sĩ của công ty Văn ý đã đến, cả hai đều không lên tiếng, áp suất không khí trong phòng hơi thấp. Nhìn thấy Hồ Tiêu dẫn những người khác vào, nét mặt Hoàng Mặc buông lỏng, đứng dậy tiếp đón.
Mạc Bân vốn là đang nghịch điện thoại di động, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc mắt nhìn Kha Lam và Đồng Kiếm, không có đứng lên chào hỏi, cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại.
Đồng Kiếm có chút lộn xộn bị Kha Lam ấn xuống. Giải Dương nhận thấy Mạc Bân có vẻ đang lướt Weibo.
Sau khi chào hỏi, mọi người đều vào chỗ ngồi, Hoàng Mặc nói thẳng vào vấn đề: “Bây giờ các cậu không cần phải lo lắng về những bài bốc phốt Giải Dương trên Weibo, công ty có thể hỗ trợ xử lý. Các cậu làm rất tốt, nhận được sự chú ý, Sau đó các cậu sẽ tập trung luyện bài mới và chuẩn bị cho showcase kỷ niệm 5 năm. Nhân tiện, Mạc Bân, tôi nghe rằng anh chưa đưa bản nháp cuối cùng của bài hát mới cho buổi biểu diễn, gặp khó khăn gì à?”
Hoàng Mặc cố gắng xóa sạch những xích mích trước đó của IUD. Coi như đưa cho Mạc Bân một cây thang.
Còn đám Hồ Tiêu thì sống chết mặc tụi bây.
Từ khi nhận được thông báo họp, Mạc Bân biết mình sẽ phải tỏ rõ thái độ của mình, liền khóa điện thoại và trả lời: “Anh Hoàng, khó quá. Gần đây em hoạt động nhiều, sáng tác bài hát mới không có cảm hứng lắm “
Hoàng Mặc cười nói. “Vậy thì không sao. Nếu không làm được thì để người khác làm, còn hoạt động nữa thì dừng một ít. Là trưởng nhóm, nên tập trung vào hoạt động của IUD”
Để người khác làm?
Mọi người đều nhìn Hoàng Mặc
Mạc Bân cau mày: “Ý của anh là gì?”
“Có nghĩa là hiện tại công ty cảm thấy  IUD khá nổi tiếng, đáng để tiếp tục đầu tư, nhất định phải rút ra tài nguyên để hỗ trợ anh. Mặc Bân, tan rã không bằng cứ ở lại nhóm, hiện tại độ nổi tiếng của IUD không phải muốn có là có. Làm ơn đấy, nhìn kỹ đi, IUD chắc chắn có thể cải tử hồi sinh”
Một câu nói khá hấp dẫn.
Giải Dương nhìn Mạc Bân
Mạc Bân cũng tình cờ nhìn vào người mấy người anh em cũ, mắt hắn với Giải Dương nhìn nhau. Mạc Bân thì giật mình, còn Giải Dương thì mỉm cười.
Mạc Bân hơi căng thẳng khi nhìn thấy nụ cười của Giải Dương, trông có vẻ khiêu khích và nói, “Anh Hoàng, IUD từ lúc debut đến giờ vẫn luôn tự sáng tác và hát. Ý anh là để chúng tôi hát bài hát của người khác? Điều này không phải khiến chúng tôi phá vỡ uy tín của mình sao?”
“Phá vỡ uy tín cái gì? Chỉ là đổi gió tí thôi mà. Hiện tại IUD đã thêm thành viên mới, thì nên có hình tượng mới” Hoàng Mặc nói chậm lại “Mạc Bân, cậu được tốt như ngày hôm nay đều là do một tay văn ý đào tạo. Giờ đây, IUD đã trở nên nổi tiếng hơn trên Weibo, Cậu không muốn bùng nổ trở lại sao? Đây là cơ hội tốt! Nhìn đi, đây là tác phẩm của Long Thụ Vưu, chỉ cần có cái này, các cậu có thể trở lại như năm xưa!”
Long Thụ Vưu?
Giải Dương giật mình, nhìn về phía bản nhạc kia.
Truyện gốc là Tiểu thuyết ngọt sủng về nghành âm nhạc trong giới giải trí, trên đường thành công của nữ chính Mộc Chu Dịch ngoài sự giúp đỡ của nam chính, tất nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ của những nam phụ chất lượng tốt, hay sự dìu dắt của một tiền bối nào đó, Long Thụ Vưu cũng là một người trong số đó.
Long Thụ Vưu, một trong những nam phụ yêu nữ chính, là một nhà soạn nhạc thiên tài hơi quái gở mắc chứng tự kỷ, xuất thân từ một gia đình nhạc sĩ, là một người hơi điên điên chỉ có âm nhạc không quan tâm tới những cái khác.
Sau khi nữ chính sử dụng bàn tay vàng để sửa đổi giọng nói, Long Thụ Vũ đã yêu giọng nói của nữ chính và chủ động liên hệ với nữ chính và phát hành một album cho nữ chính. Sau khi nữ chính nhận được ca khúc vàng của năm thứ hai từ album này, mở đường cho hành trình trinh phục giải Tam tê, và địa vị cũng như sự nổi tiếng của cô ấy cũng đều nâng thêm một bước.
Chính album này đã khiến nhân vật phản diện Cừu Hành hoàn toàn chú ý tới nữ chính. Giọng nói của nữ chính sau khi được bàn tay vàng biến hóa có ma lực rất êm dịu, Cừu Hành, người luôn đau đầu vì bệnh tật, tình cờ nghe được bài hát của nữ chính và thấy rằng bài hát của nữ chính có thể khiến giảm chứng đau đầu của anh ấy ở một mức độ nhất định.  như lấy được bảo bối, từ đó càng ngày ham muốn chiếm lấy nữ chính của nam chính.
Cốt truyện tiểu thuyết thì rất lãng mạn, nhưng bàn tay vàng thì rất rắc rối.
Giải Dương cau mày, lấy lại tinh thần, phát hiện Mạc Bân và Hoàng Mặc không biết đã cãi nhau từ lúc nào.
“Xin lỗi anh Hoàng, em không thể hát cho dù đó là tác phẩm của thầy Long. IUD là IUD của bốn người, không bao gồm thầy Long!”, Mạc Bân chính trực nói.
Giải Dương chen vào hỏi: “Anh muốn hát bài hát tôi sáng tác không?”
Mạc Bân quay đầu nhìn Giải Dương, chỉ nghĩ là cậu đang cố ý châm lửa đốt, lạnh lùng nói: “Ngoại trừ bản nhạc do Trần Hạo và chính tôi sáng tác, tôi không hát của ai hết!”
Hoàng Mặc bị Mạc Bân không biết tốt xấu làm tức giận, anh ta nói: “Mạc Bân, em cố ý gây rối à! Tại sao IUD đang có sẵn độ nổi tiếng mà em lại không cần? Đừng nói với tôi bất kỳ nguyên tắc phải kiên trì này, mấy lời nói xạo của cậu cũng chỉ đánh lừa được mỗi fans của cậu thôi! Nói moẹ ra đi, cậu tính toán cái  khác rồi phải không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cừu Hành: Bệnh nhân đau đầu hấp hối ngồi dậy, Cuối cùng Giải Dương cũng gửi tin nhắn đến ( không phải ư!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.