Sau khi Giải Tu bình tĩnh lại, Giải Dương tiếp tục gửi WeChat cho Cừu Hành.
Giải Dương: Tôi hối hận rồi.
Cừu Hành trực tiếp gọi điện tới.
Giải Dương bắt máy.
Giọng nói u ám của Cừu Hành vang lên: “Giải Dương, tôi cho em mười giây để xắp sếp lại từ ngữ của em.”
“…”
Giải Dương cúp điện thoại, tiếp tục gõ WeChat: Chúng ta có thể lấy tiền từ Giải gia, nhưng không cần phải đuổi tận giết tuyệt như thế.
Cừu Hành gọi lại.
Giải Dương cúp máy một lần nữa và gõ nhanh hơn: Gọi điện không tiện, trò chuyện wechat. Anh có muốn thảo luận về 500 triệu mà chúng ta đã thảo luận trước đó không?
Cừu Hành chỉ trong vài giây trả lời lại một tin nhắn: Đây là điều em thấy hối hận?
Giải Dương: Nếu không thì là cái gì?
Ước chừng mười lăm phút lúc sau, wechat Cừu Hành rốt cuộc trả lời: Nói.
Giải Dương gõ chữ kể lại những tính toán của mình. Tóm lại, đó là: Mặc dù việc khẩn cấp là phải diệt gấp một tên rác rưởi như Giải Tu nhưng rác rưởi này có nhiều kinh nghiệm trong quản lý khách sạn tuy là rác rưởi nguy hại nhưng lại có thể tái chế được. Suy sét ra thả rác rưởi ra ngoài cũng là tai hoạ ngầm, hơn nữa cũng đã đưa ra 300 triệu tiền ký quỹ, nếu thu hồi chắc chắn sẽ thất thoát rất nhiều, vì một xã hội bền vững và tốt đẹp, không nên thu hồi tiền ký quỹ mà thay vào đó sử dụng số tiền này. Đưa cho Giải Tu tiền để xây một cái lồng kiếm lời, rồi vứt cho ông ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-bi-benh-nan-y/163505/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.