Đồng Kiếm cắn chặt răng xông tới túm lấy cổ áo Mạc Bân, giơ tay muốn đánh.
Mạc Bân ngẩng đầu thẳng tắp nhìn hắn, nói: “Đồng Đồng, tôi 28 tuổi rồi không đánh lại nổi đâu.”
Động tác của Đồng Kiếm dừng lại nắm tay lại không đánh bỏ xuống nói: “Vậy sao anh không nói sớm hơn đi! Lúc Anh Hạo rời đi, mọi người đã họp bàn trực tiếp có nên rời nhóm hay không, anh rõ ràng là… “
“Lúc ấy tôi có thể làm như thế nào bây giờ!” Mặc Bân nắm lấy tay hắn, đứng dậy và đẩy hắn ra “Cậu nói cậu muốn tiếp tục ca hát, A Lam nói IUD tâm tư đầu tiên của cậu ấy, công ty thì không muốn mất đi chiêu bài IUD này tôi là nhóm trưởng, IUD là tôi thành lập ra, chẳng nhẽ muốn tôi tới nói “đừng kiên trì, giải tán moẹ hết đi, chúng ta không thể đâu” cậu muốn tôi nói những lời như này sao hả? Cậu muốn tôi mang danh tội phạm như thế sao!”
Đồng Kiếm ngơ ngẩn nhìn Mạc Bân như lần đầu tiên gặp mặt, đột nhiên giơ tay đấm trán của chính mình quỳ xuống vò đầu bứt tóc. …
Mạc Bân thấy thế trên mặt thoáng qua vẻ chật vật, nhưng chỉ chốc lát liền nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc nhìn kha Lam và Hồ Tiêu nói: “Chuyện đã đến nước này, thì tôi nói thẳng luôn này. Hoặc là các cậu hợp tác với tôi rồi đổ lỗi cho Giải Dương làm nhóm giải tán, hoặc là tôi từ chối tham gia biểu diễn kỷ niệm tháng mười bài hát tôi viết mới sẽ không ra mắt, A Lam anh cũng 27
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-bi-benh-nan-y/163500/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.