Không chờ Thẩm Dục An nói chuyện, bà Thẩm vẫn luôn xụ mặt đứng bên cạnh đã có chút gay gắt mở miệng: “Con trai của tôi, đó giờ đều đứng trên cao mà nhìn xuống, cũng chỉ gãy có mỗi cái chân, đầu bị chấn động một chút mà thôi. Không cần cưa chân không cần phẫu thuật, cũng do tổ tiên nhà họ Thẩm hiển linh nhưng tôi lại cảm thấy uất ức thay cho con mình. Sao nó lại bị tai bay vạ gió thế này?”
Bà Thẩm nhìn Tô Manh ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, cả người chỉ có vài chỗ xây xát mà nhớ tới con trai nhà mình vì đứa con gái này mà chọc tới một thằng điên, tự dưng đang yên đang lành lại bị gãy một chân nên bà cảm thấy tức giận.
Thẩm Dục An chau mày nói: “Mẹ à, không phải vừa nãy con đã nói chuyện với mẹ rồi sao? Chuyện này không có liên quan gì tới Tô Manh.”
Cũng là do cấp dưới anh làm việc không cẩn thận, lúc đi tới cục Thuế gửi tài liệu lại bị người khác nhìn thấy.
Có người đem chuyện này nói cho Triệu Trí Tuấn nên lúc anh bị điều tra thuế, không chỉ công ty bị phá sản mà tất cả tài sản trong nhà cũng bị kết toán, còn có khả năng đối mặt với họa ngồi tù. Do đó mới xảy ra chuyện ngu xuẩn như chó cùng đứt giậu.
Bà Thẩm tức giận nói: “Chuyện này sao lại không có liên quan tới nó? Là ai tông tụi con? Đừng có tưởng mẹ không biết là chồng trước của nó. Chồng trước nó không có liên quan tới con sao lại vô duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791834/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.