Thẩm Dục An nhìn gương mặt tức giận đến nỗi vặn vẹo trong gương chiếu hậu, đạp ga một cái, đỡ trán rồ ga phóng thẳng về phía trước.
Mà Triệu Trí Tuấn ở phía sau cũng rồ ga điên cuồng đuổi theo, xem ra dường như còn muốn tông thêm lần nữa.
Thẩm Dục An nhìn chiếc xe đang xông thẳng lên từ phía sau, lại nhìn thành xe bị đụng móp. Anh cắn răng, một tay lái xe chuyển hướng, quẹo vào một con đường nhỏ hẻo lánh hơn.
Anh liếc nhanh người phụ nữ bên cạnh, nói nhanh như bay: “Báo cảnh sát! Mau chóng báo cảnh sát. Chồng trước em muốn đụng chết chúng ta. Em cứ trực tiếp nói thẳng với đồn cảnh sát, có người muốn hại Thẩm Dục An anh là được.”
Tô Manh xây xẩm mặt mày, chỉ cảm thấy trước mắt đều là những ngôi sao nhỏ, thấp thoáng có thể nghe thấy có người trước mặt đang nói chuyện với mình nhưng nói gì thì cô căn bản lại nghe không rõ.
Cô ôm đầu nhìn về phía Thẩm Dục An bên cạnh, vô lực nói: “Anh đang nói cái gì?”
Sắc mặt Thẩm Dục An lạnh lùng nhìn về phía trước, động tác giữa tay và chân ổn định, hoàn toàn không chút rối loạn nào. “Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát! Hiện tại anh đang đưa hắn tới một chỗ hẻo lánh, không thể để hẳn hại người đi đường!”
Tô Manh đỡ trán. Lúc này cô mới phát hiện xe đang chạy rất nhanh, hơn nữa phương hướng cũng không phải là đi về nhà trẻ. Phong cảnh đèn điện bên đường thấp thoáng lướt qua, căn bản nhìn không rõ. Nhưng lúc cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791831/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.