Trước mắt Tô Manh toi den. Đầu mũi phảng phất mùi hương lành lạnh.
Đây là áo của Thẩm Dục An. Mùi này cũng là mùi cô từng ngửi được.
Hôm nay có mùi mồ hôi nhiều hơn lúc trước. Chắc là quần áo người này mới mặc ngày hôm nay.
Tô Manh tay chân luống cuống lấy áo ra khỏi đầu, khoác lên vai, sau đó nhỏ giọng nói cảm ơn với Thẩm Dục An đang ngồi trước mặt: “Cảm ơn.”
Thẩm Dục An không tỏ thái độ gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không lên tiếng.
Đối với việc Thẩm Dục An không châm chọc câu nào, cô cũng có chút ngạc nhiên.
Theo như những gì cô biết về anh, người đàn ông này nhất định sẽ nói cái gì đó.
Nếu không thì cũng nhìn cô nhiều hơn một chút, thật không ngờ phản ứng lại bình thản như vậy.
Cô thậm chí còn nghi ngờ người vừa rồi nghe điện thoại có phải là Thẩm Dục An hay không. Rõ ràng lúc bắt máy, người này còn vô cùng tức giận. Sao bây giờ gặp rồi lại không nói tiếng nào.
Nhưng không đợi cô nghĩ ra cái gì, Tô Ngạn Khải ngồi bên cạnh đã kéo áo cô.
Cô quay đầu lại nhìn về phía cậu: “Sao vậy con trai?”
Tô Ngạn Khải có chút căng thắng vặn ngón tay nhỏ bé của mình, hiếm khi nào lại tỏ ra gượng gạo như vậy: “Mẹ, bố tặng quà cho con. Mẹ nói con có nên nhận không?”
Nghe thấy câu này, Thẩm Dục An đang ngồi ở ghế lái liền liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu một cái.
Tô Manh nhìn ánh mắt lấp lánh mong chờ của Tô Ngạn Khải, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791826/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.