Nhìn thấy Tô Manh cười khiêu khích với anh rồi bước lên xe của một người đàn ông khác, Thẩm Dục An tức đến phì cười.
“Người phụ nữ không biết điều này cũng thù dai ghê đấy chứi”
Anh chắc chẩn rằng, người phụ nữ này làm như thế là vì muốn trả thù anh việc sáng hôm nay đã vứt cô lại ở trường mẫu giáo.
Anh nghiến răng quay tay lái và chiếc xe lập tức phóng lên phía trước.
Cho dù là đi xe ai đi nữa thì lát nữa cũng sẽ gặp trước cổng trường của Tiểu Khải, anh muốn xem lát nữa khi Tiểu Khải được anh đón trước rồi thì cô còn dám lên xe người khác nữa không.
Sau khi lên xe, nhớ lại vẻ mặt sững sờ lúc nãy của Thẩm Dục An mà Tô Manh không thể nhịn cười nổi.
Trong lòng tràn đầy vui sướng.
Ôi, cô thực sự rất vui khi thấy Thẩm Dục An bị ê mặt như thế.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi loại xe này, cảm thấy tài xế chạy với tốc độ rất vừa phải, cảm giác cũng thoải mái hơn so với ngồi trên những chiếc taxi thông thường khác. Vậy nên cô thầm nghĩ lát nữa nhất định sẽ đánh giá năm sao dành cho vị tài xế này.
Ngay lúc đó, người tài xế này bỗng nhiên mở miệng nói: “Chị à, khoảng cách từ tòa nhà Hải Hưng đến trường mẫu giáo Vì Sao là ba km và nó còn nằm ở quận bên kia lận, cách chỗ tôi muốn đến xa hơn ba con đường. Chị xem, hay là chị thêm cho tôi năm mươi tệ đi, không thì †ôi chắc chắn sẽ bị lỗ nếu chở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791823/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.