Thẩm Dục An nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đang đặt trước thanh an toàn, không buông ra nữa.
Có thể là biểu cảm của người đàn ông bên cạnh quá điềm tĩnh hoặc có thể là năm lấy tay cô quá chắc nên Tô Manh không còn cảm thấy quá sợ hãi như lúc nãy nữa.
Đôi bàn tay của hai người cứ nắm với nhau cho đến khi con tàu từ từ dừng lại.
Thẩm Dục An thả tay Tô Manh ra, nhìn thấy thanh an toàn đã bật ra mà Tô manh vẫn chưa đứng dậy, nghĩ rằng cô đang bị hoảng sợ nên anh đưa tay ra ôm Tô Manh, khiến cho cô giật cả mình.
Tô Manh chộp tay anh, quay sang trừng Thẩm Dục An với đôi mắt long lanh nước: “Anh làm gì vậy?”
Cách lớp khẩu trang, giọng anh ồ ồ: “Em nghĩ anh muốn làm gì? Anh sợ em sợ đến nỗi chân tay nhũn cả ra không bước đi được nên định đỡ em xuống”
Tô Manh trừng anh một cái rồi run run đứng dậy: “Anh mới sợ đến nỗi chân tay nhữn cả ra đấy!”
Thẩm Dục An đưa tay phác một động tác mời.
Tô Manh nhấc chân lên định bước xuống tàu, ai ngờ đầu gối cô mềm nhữn ra, cả người bị chúi ra phía ngoài tàu.
Ngay khi cô nghĩ rằng lần này có lẽ sẽ bị chết thật, cô hoảng hốt nhắm tịt mắt lại, bỗng có một lực bất ngờ đỡ lấy eo cô, giúp cơ thể cô đứng thẳng dậy.
Thẩm Dục An liếc nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng cánh tay vẫn giữ chặt eo cô, dìu Tô Manh bước xuống.
Tàu mặc cô có vùng vẫy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791814/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.