Tô Manh xoay người lại, nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Dục An.
Thẩm Dục An lạnh nhạt nói: “Em không tính nói rõ ràng mọi chuyện với anh mà cứ đi như vậy à?”
Tô Manh vô thức giơ tay lên nhìn đồng hồ. Ai ngờ Thẩm Dục An nắm lấy tay cô rồi kéo lại về phía mình.
“Hôm nay em không nói rõ mọi chuyện với anh thì đừng mong xuống xel”
Giọng điệu ngang ngược lại quyết đoán, rất dễ khiến người khác nghe rồi sẽ tức giận.
Nhưng nhìn Thẩm Dục An lạnh lùng trước mặt, Tô Manh biết dựa vào tính cách của người đàn ông này, nếu như hôm nay không nói rõ thì sẽ thật sự không để mình xuống xe.
Cô có chút không vui mím chặt môi, dùng sức giằng.
khỏi bàn tay của anh: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng có động tay động chân”
Thẩm Dục An vẫn im lặng không buông tay.
Tô Manh không vui xoay xoay cánh tay đang đỏ lên: “Anh muốn tôi nói cái gì?”
Thẩm Dục An ngẩng đầu nhìn cái kính râm trên mặt Tô Manh, im lặng một hồi: “Em tháo kính ra, anh nhìn xem”
Tô Manh có chút do dự nhưng để được xuống xe sớm cô vẫn tháo kính xuống.
Kính vừa được tháo xuống, đôi mắt sưng đỏ của Tô Manh hoàn toàn hiện ra trước mặt Thẩm Dục An.
Đôi mắt đào hoa khiến anh ấn tượng sâu sắc kia lúc này: lại sưng đỏ lên, vô cùng đáng thương.
Mày anh nhíu chặt, đến nỗi vết nhăn có thể ép chết một con kiến. Trong lòng xuất hiện cảm giác phức tạp vừa.
thương xót vừa mềm lòng.
Đôi mắt này khiến anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791800/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.