Đi làm về, trên đường đi đón Tiểu Khải, Tô Manh nhận được cuộc gọi hỏi han thân thiết của mẹ cô, bà Hồ Dương.
Giọng nói bà Hồ Dương ở đầu dây bên kia vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến cho Tô Manh cảm thấy khiếp đảm, vì đây là lần đầu tiên cô nghe được giọng nói dịu dàng như vậy từ bà ấy.
Hồ Dương quan tâm Tô Manh từ việc nhỏ nhặt nhất, từ bữa ăn sáng cho đến bữa ăn tối, dặn dò cô đủ thứ như buổi tối phải nhớ bật điều hòa cho mát.
Đến khi Tô Manh không nhịn được nữa mà bật cười thì bà ta mới nói ra mục đích chính gọi điện đến.
Bà ấy hỏi với vẻ dè dặt: “Bây giờ nhà họ Thẩm nói như nào?”
Tô Manh nghĩ đến lời đề nghị lúc chiều của Thẩm Dục An về hợp đồng hôn nhân thì liền cau mày nhưng cô.
không nói cho bà ấy nghe: “Họ cho đến bây giờ vẫn chưa gọi điện cho con nên con cũng không biết họ muốn như thế nào nữa”
Vừa nghe Tô Manh bảo Thẩm Dục An đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì thì bà ta liền lo lắng: “Hay là con chủ động gọi cho cậu ta hỏi thử xem cậu ta định như thế nào?”
“Con có điên mới gọi cho anh ta” Tô Manh hơi cáu.
“Tại sao lại không gọi chứ? Tiểu Khải là cháu của gia đình họ Thẩm, là dòng máu của họ, năm năm trước họ không biết đến sự tồn tại của nó thì thôi, bây giờ biết rồi mà họ cũng không có bất kì biểu hiện gì thì quá vô tình rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791782/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.