Trong phòng yên tĩnh. Ba người đều có tâm tư khác.
nhau nhưng không người nào chủ động mở miệng.
Hai vợ chồng họ Thẩm không biết mở miệng như thế nào.
Còn Tô Manh thì không dám nói chuyện.
Ngược lại Tiểu Khải trong phòng nghe thấy bên ngoài đột nhiên không có tiếng động nên mới đi ra.
Két một tiếng. Trong phòng khách yên tĩnh lạ thường, tiếng mở cửa phòng trở nên vô cùng rõ ràng.
“Mẹ ơi?” Tiểu Khải đứng bên cạnh cửa, có chút hoảng sợ gọi to.
Nếu như không phải Tô Manh dặn nó cho dù nghe thấy tiếng gì cũng không thể đi ra thì lúc nghe thấy tiếng cãi nhau giữa bà ngoại và người đàn ông kỳ lạ đó nó đã xông ra rồi.
Lần đầu tiên nó nhận thức được bản thân còn quá nhỏ, rất nhiều lúc không thể bảo vệ mẹ.
Nếu như nó có một cơ thể †o lớn khỏe mạnh thì nó đã có thể trực tiếp đuổi chú ta với bà lão kỳ lạ kia ra ngoài rồi, cũng không đến nỗi để mẹ bị bắt nạt như vậy.
Ba người đang ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng động thì cùng nhìn tới.
Vợ chồng họ Thẩm vừa nhìn rõ Tiểu Khải liền có chút kích động.
Nhất là bà Thẩm nhìn đứa bé trước mắt và hình ảnh đứa con trai lúc nhỏ của mình dễ thương giống nhau như đúc, kích động tới nổi thở gấp lên cơn suyễn.
Ánh mắt bà đau đớn ôm ngực. Cả người không ngừng run rẩy. Nhìn có vẻ như sắp sửa ngất xỉu.
Tô Manh giật bắn mình định gọi xe cấp cứu.
Ngược lại ông Thẩm như đã được huấn luyện, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791774/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.