Lời của Hồ Dương khiến sắc mặt bà Thẩm dễ chịu hơn một chút nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Bà Thẩm thu lại vẻ mặt ngại ngùng, ngồi thẳng người dậy, bày ra khí thế của con nhà quyền quý: như vậy. Trước đây tôi còn lo đột nhiên tới nhà có làm ảnh hưởng tới cảm tình vợ chồng hai đứa nó không. Bây giờ nghe bà Tô nói như vậy, tôi liền yên tâm rồi”
Nhưng bà cũng không có tâm tình tiếp tục ở lại cái nhà này.
Một người phụ nữ đã có chồng với một người phụ nữ đã ly hôn, bà đều không thể chấp nhận được.
Con trai bà tốt như vậy. Bây giờ cũng mới có ba mươi tuổi. Cho dù trước kia chưa từng thích ai, nhưng biết đâu Sau này sẽ tìm được người con gái nào thích hợp thì sao. Cho dù có tệ tới cỡ nào đi nữa cũng không đến nổi cưới một đứa con gái đã ly hôn còn có con riêng.
Ông Thẩm từ sau khi bước vào phòng chưa hề mở miệng bắt đầu đứng dậy: “Tôi thấy chắc mọi người cũng có chuyện cần thương lượng nên vợ chồng chúng tôi không làm phiền nữa”
Hồ Dương thấy vợ chồng nhà họ Thẩm muốn đi, trong lòng liền sốt ruột nhưng đối mặt với hai ông bà họ Thẩm đã nói khéo lại không dám ngăn cản, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với Tô Manh.
Nhưng Tô Manh như mù vậy, cứ ôm con trai ngồi tại chỗ không lên tiếng, cũng không ngẩng đầu giống như đà điểu vùi đầu vào cát. ngôn tình hoàn
Còn hai mẹ con Triệu Trí Tuấn chỉ ước gì hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791771/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.